Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 43: Ăn Dừa




Nguyễn Tinh Nhã ở đầu này, tất nhiên là không hề ổn. Hòn đảo này còn độc địa hơn cả đảo Rắn, đi được ba bước thì hết hai bước đã thấy một ổ rắn lúc nhúc, còn là rắn độc màu sắc sặc sỡ.

Đi mãi mà vẫn chưa thấy bờ biển, cậu bỏ cuộc, tìm một hốc cây trông có vẻ an toàn ngồi nghỉ mệt. Cậu chọn hướng bắc mà đi tới, vì chỗ đó có núi đá cao, dễ bề quan sát.

Nguyễn Tinh Nhã lạc đến một khu toàn là cây dừa cao, xung quanh cũng thoáng đãng, không thấy có sự nguy hiểm nào.

Cậu nhìn qua cây dừa kế bên mà không dám leo lên hái trái.

Từ đằng xa trông lại thì không thấy gì, chỉ khi đến gần cách năm bước chân, cậu đã rợn người trước một đám đuông dừa bò ngọ nguậy trên thân cây đầy lỗ thủng, chúng nó từ trong ruột cây cắn ra ngoài, con nào con nấy to bằng bàn tay, thân tròn dẹp dẹp màu trắng sữa. Hấp lên ăn chắc chắn rất béo, rất thơm ngon.

Cậu âm thầm lau nước miếng, bụng không tự giác mà ọt ọt lên. Đi bộ hơn hai tiếng, dù tốc độ có chậm như rùa bò nhưng vẫn mất nhiều sức.

Hệ thống không cho mang đồ ăn thức uống vào phụ bản, chứng tỏ ở đây có thứ có thể làm thức ăn.

Đuông dừa ăn sống thì cậu hơi ngán, nhưng hấp chín lên rồi thì không sao.

Nguyễn Tinh Nhã bụng thèm tay đã động thủ, bẻ hai nhánh cây nhỏ làm đũa, gắp một vài con đuông dừa quăng vào nồi, nhặt một viên đá màu đen cứng, có đầu nhọn lên chặt cây. Cây dừa cơ hồ bị cạp đầy lỗ thủng, chỉ cần cho thêm vài đường là đổ rạp ngay.

[Tiến độ nhiệm vụ: 1/50]

[Thu thập được một viên kim cương.]

[Xếp hạng hiện tại: 499/500]

“??”

Cậu đang hăng hái đổ nước dừa vào nồi, dùng đá đánh lửa, nghe thông báo của hệ thống mà hoang mang. Vậy cục đá mà cậu nhặt được là kim cương đen?

Kế bên dòng xếp hạng có một mục , cậu tò mò ấn vào xem, hiện tại ai đang xếp hạng nhất.

[Hạng nhất: Lữ Nam Nam (29/50)]

[Hạng hai: Vu Ngạn Thu (11/50)]

[Hạng ba: Vu Thực (8/50)]

[Hạng tư: Đường Vân (6/50)]

Nhìn những cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng top đầu, Nguyễn Tinh Nhã hơi khó chịu: “…” Giống như bọn họ là học sinh giỏi còn cậu chỉ là học sinh trung bình xếp cuối lớp. Ngay cả Lữ Nam Nam thời cấp ba đến đại học đều bị cậu đè bẹp vậy mà đã vươn lên dẫn đầu, thật là cảm giác.

Lửa đã nhen nhóm cháy, Nguyễn Tinh Nhã ném nhiệm vụ qua một bên, quen tay triệu hồi ra sách kĩ năng, xé giấy ra châm lửa, nấu một nồi đuông dừa hấp nước dừa. Cậu lại dùng đầu nhọn của bút máy sau khi đã rửa sạch thay cho dao, nạo thịt dừa ra ăn.

“Không tệ, không tệ.” Nếu mà có thêm tí mật ong thì càng ngon.

[…] Hệ thống trừng muốn lọt tròng mắt, nó không biết kĩ năng còn có thể dùng theo cách này!

Đối với kĩ năng độc quyền mà có môi giới, ví dụ như sách, micro, bản vẻ,…Nếu vật môi giới bị hư hỏng thì sẽ không thể dùng kĩ năng, cho nên hệ thống đã họp bàn với nhau, thêm đặc quyền có thể tái tạo. Nhưng bây giờ nó chỉ muốn tống khứ cái đặc quyền này đi thôi.

Nguyễn Tinh Nhã nếu mà biết hệ thống đang xoắn não thì chắc chắn sẽ vui vẻ mà cười to cho xem.

Cậu cắn một miếng đầu tiên, ban đầu hơi dai dai, nhưng bên trong phần da là thịt của nó, béo ngậy có mùi sữa, mềm mềm như phô mai. Tuy có hơi nhạt nhẽo vì không có nước chấm nhưng có ăn còn hơn không.

“…Buổi chiều ăn gì đây ta?”

[…] Nghe ngứa thật. Cậu ta tưởng mình đi du lịch tự túc đấy à?



[Số người còn lại: 490]

Chỉ mới qua nửa ngày, đã chết mất 10 mạng. Trông thì phụ bản này chưa nguy hiểm như cái danh năm sao của nó vậy mà.

Nguyễn Tinh Nhã đầu đội nồi tay cầm kim cương, đi một bước lùi nửa bước, nhìn dưới chân, cẩn thận để không bị trượt chân.

Bốp!

Boong!

“Úi!”

Một hòn đá sắc nhọn từ rừng chuối bên kia bay đến va trúng thành nồi, âm thanh vang dội làm cậu giật thót. May mà Nguyễn Tinh Nhã có đội mũ bảo hiểm, không thì lỗ đầu.

“Kỉ kỉ kỉ!”

Một đàn khỉ từ đâu nhào ra, ném đá tới tấp về phía cậu. Chúng nó có một lông màu nâu rất dày, mặt đỏ chót, có chút giống mặt người, đôi mắt nhỏ dõi theo Nguyễn Tinh Nhã không rời.

Bốp!

Binh!

Bụp!

Bịch!

“A!”

Nguyễn Tinh Nhã quay xe, chạy thục mạng ra khỏi khu vực của lũ khỉ, chân vừa trượt, té cắm đầu.

“…Oái!” Thật là xui xẻo.

Đất mềm xốp có phần hơi lún xuống, rất nhiều giun bọ ngọ nguậy ở những vùng đất ẩm ướt, chúng nó thò đầu ra, thân hình màu đỏ nâu, có nhiều chân nhỏ tua rua, mùi hôi gắt mũi.

Giun đất gì chứ, rõ ràng là một ổ cuốn chiếu siêu to khổng lồ. Một con nhỏ tiết ra chất độc có thể làm gỏi một con chuột nhắt. To bằng ngón tay đàn ông thế này, đủ để giết một đầu heo, nói chi là con người.

“…”

Cậu run cầm cập, lồm cồm bò dậy, nhảy dựng qua một góc, xòe tay mò viên kim cương, mò trúng một thứ mềm nhũn, lạnh ngắt.

Một cái xác chết vẫn còn tươi mới, phần thân dưới nguyên vẹn, nhưng não hoa tung tóe, hộp sọ bị bẻ ra. Giống như trái dừa, bị bổ ra lớp vỏ, nạo đi phần óc bên trong, ăn sống.

“…Ọe!”