Trước khi vào phụ bản đặc biệt, Nguyễn Tinh Nhã cầm điểm tích lũy đi tăng cấp kỹ năng, mua vài thứ cần thiết để sinh tồn trên đảo. Nhìn đồ nghề đều chuẩn bị kĩ lưỡng, không có chuyện mình sẽ đói chết hoặc rét chết, cậu yên tâm thoải mái đợi vào trò chơi.
Kết quả, con Tiểu Nhị mới thông báo rằng, đây là phụ bản đặc biệt cho nên ngoài kỹ năng ra không được đem vật phẩm có trong túi đồ vào, cậu lại mắng hệ thống té tát, vào phụ bản rồi vẫn còn mắng nó: “…Cho tao gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới bố mẹ của mày nhá! Xứng đáng cả đời nằm dưới thằng Một, thế nào tao cũng phải Report mày, viết thêm một dòng lưu ý “Không thể dùng túi đồ” thì mày bị trĩ chắc? Còn bày đặt người ta này người ta nọ, mày là người đấy à, tới cái thây còn không có nữa mà khác gì con quỷ không?..”
02: […] Thật là lợi hại, nó hiểu cảm giác của Tổng thống rồi.
Mắng cho đã đời Nguyễn Tinh Nhã mới nhận ra mình đã được thả xuống đảo từ bao giờ.
Là một hòn đảo nằm độc lập ở giữa biển, có mùi ẩm mốc đặc trưng, xung quanh bao phủ bởi cây cối to lớn, thân leo và thân gỗ. Nhìn bề mặt phủ xanh thế này, cậu chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Mặt đất thì xốp dẻo, giẫm vào thấy mềm, rêu mọc thành cụm, ánh mặt trời bị tán cây to ụ che đậy, bóng râm lạnh lẽo.
[Nhiệm vụ đặc biệt: Khai thác ốc đảo!
Hòn đảo vẫn chưa được khai hoang này có rất nhiều vàng bạc đá quý kim cương khoáng sản đang chờ mọi người đào lên đấy. Tất nhiên đi kèm với đó là những nguy hiểm chưa biết tên.
Số người tham gia: 500
Thời gian: 5 ngày (Hoặc số lượng khai thác đạt được: 50)]
Tuy không thể dùng được những vật phẩm khác trong túi đồ nhưng hệ thống lại tri kỷ tặng cho mọi người ngẫu nhiên một công cụ khai thác.
Nguyễn Tinh Nhã mở ra xem công cụ ngẫu nhiên mà hệ thống cho là gì, cậu cảm thấy nó sẽ không cho cậu vật gì dùng tốt đâu.
“…” Biết ngay mà.
Một cái nồi.
“Này anh bạn, có muốn tổ đội không?”
Một giọng nam rất lớn vang lên, kéo thần trí Nguyễn Tinh Nhã từ cái nồi trở về đảo.
Cậu ngẩng đầu: “Tổ đội à?”
Một nhóm có bốn người, cầm đầu là một thanh niên tóc xoăn dáng người cao lớn, không đẹp trai bằng cậu nhưng nhìn chung thì cũng tạm. Ba người còn lại là hai nữ một nam, có thể là người của cùng một bang hội.
Đầu xoăn gật đầu cười nói: “Đi chung thì tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn mà đúng không?”
Nguyễn Tinh Nhã nhìn xung quanh, có khoảng hơn hai mươi người ở nơi này, nhưng bọn họ lại chọn một người lẻ loi là cậu mời vào nhóm. Không nên mời những nhóm khác vào cùng nhau, càng đông người càng tốt mới đúng?
Suy nghĩ lần lượt bay qua khỏi đầu, cậu nở nụ cười ngại ngùng: “Rất cảm ơn lời mời của anh nhưng tôi rất tiếc, tôi đã tổ đội với người khác rồi.” Đi chung một hai người đơn lẻ thì còn được, đằng này cậu không cho rằng đi chung với một nhóm bốn người sẽ có lợi cho mình.
Không biết tài nguyên khoáng sản gì đó có đủ cho 500 người hay không, cậu phải tìm hiểu diện tích đảo trước cái đã.
Thấy cậu từ chối, đầu xoăn chỉ hơi khó chịu một chút rồi dứt khoát dẫn ba người trong đội đi: “Vậy thì chúc cậu may mắn.” Bò lạc này thông minh hơn gã nghĩ.
Nguyễn Tinh Nhã nhướng mày, vẫy tay chào bốn người: “Mấy anh cũng vậy, đừng có chết sớm quá nha.” Nói xong liền co giò bỏ chạy.
“…”
Rõ ràng là cùng nhau vào trong trò chơi, nhưng cậu lại bị tách ra với anh em họ Vu, không biết có phải con hệ thống giở trò không nữa.
Một mình mà đi đường rừng đúng là nguy hiểm thật.
________
Bên này, Vu Thực và Vu Ngạn Thu cũng đang tìm kiếm bóng dáng của Nguyễn Tinh Nhã.
Hôm chủ nhật, sau khi cả ba người cùng nhậu nhẹt xong, cũng không có ai về nhà người nấy mà là đến nhà Vu Ngạn Thu ở gần đó. Bởi vì Nguyễn Tinh Nhã say bí tỉ, nói nhăng nói cuội, còn nôn mửa ở giữa đường giữa phố, hai người hết cách, bèn đưa con ma men về nhà.
Sáng ngày hôm sau vì có chuyện cần giải quyết cho nên hai người vào trò chơi trước. Vu Ngạn Thu và Vu Thực không thích thành lập một công hội, nhưng lại có một nhóm đồng bạn, bọn họ cũng có tham gia phụ bản đặc biệt lần này.
“Cái cậu Nguyễn Tinh Nhã gì đó, có gì đặc biệt à? Là kĩ năng hay tư duy?”
Đi cùng với hai anh em Vu Thực là một người bạn học cũ, cả ba đã tổ đội với nhau từ khi chỉ còn là người chơi sơ cấp, có quan hệ thân thiết.
Vu Ngạn Thu dùng kiếm chặt ra một bụi dây leo, tìm thấy một mảnh thủy tinh bên trong ổ sâu, chúng nó có màu xanh lá nhạt, lông như lá liễu cứng ngắc dựng lên hệt lông nhím. Là sâu loại sâu đuôi bờm, cực độc, chất độc có chứa chất chống đông máu, một khi đã chảy máu thì không thể ngừng, chết vì khô kiệt.
Một ổ như thế, nằm bên dưới đám dây leo cùng màu, nếu không phải Vu Ngạn Thu tinh mắt lùi lại nhanh, thì cái bẫy thiên nhiên này đã lấy mạng của anh rồi.
Vu Thực ra tay, tiễn đám sâu từ xa lên thiên đường: “Chậc.”
Với cái tính ngáo ngơ của Nguyễn Tinh Nhã, cậu ta có sống sót được không đây?