Lữ Thiên Thiên cố sức đẩy thuyền về phía Vu Ngạn Thu, mặt mày tái mét, kinh hoảng thất thanh, miệng mồm chỉ lo cầu cứu.
Gã khẩu trang cũng sức đầu mẻ trán với con thuyền giấy, không hơi đâu mà ám toán Nguyễn Tinh Nhã nữa.
Bộp bộp bộp!
Tõm!
Tũm!
Nguyễn Tinh Nhã đang đứng, cho nên cậu có thể thấy, một đàn chuột đang bơi về phía này. Da đầu tê dại, cậu kinh hách dụi mắt lần nữa.
Là dân làng đuổi theo bọn họ!
Đám chuột này cũng dai thật.
Cậu cấp tốc đảo tay chèo, dùng sức bú sữa mẹ mà chèo thuyền mau mau. Với tốc độ này, không sớm thì muộn đàn chuột đó sẽ chạy tới, trừ phi cậu có thể mọc cánh bay đi.
Vu Ngạn Thu thấy một đống chuột lội nước tới, thuyền của anh cũng đã tiếp cận Lữ Thiên Thiên. Anh liền kéo túm cô ta lên thuyền, con thuyền chao đảo dữ dội, nhưng dù sao thuyền này chất lượng tốt hơn thuyền giấy, không dễ bị lật.
Lữ Thiên Thiên hết sức cảm động, đang định bày tỏ tâm tình thì thấy anh vẫy tay với Nguyễn Tinh Nhã đang chèo tới. Anh nhường thuyền cho cô ta: “Thiên Thiên, tôi chỉ giúp cô được đến đây thôi.” Tuy anh thích cái đẹp, nhưng cũng không thiếu đạo đức tới nổi thật sự cứu người muốn giết bạn mình.
“Anh Ngạn Thu!” Lữ Thiên Thiên còn tưởng anh muốn hi sinh vì mình, rớt nước mắt gọi.
Vu Ngạn Thu nhảy lấy đà nhảy qua thuyền của Nguyễn Tinh Nhã, nhanh nhẹn đáp xuống. Vứt một cái vướng chân cả người anh đều nhẹ nhàng hẳn ra, nhìn Nguyễn Tinh Nhã cũng thấy cậu dễ thương hơn, anh cười cười: “Nhã Nhã-”
“Á! Làm cái gì vậy hả!” Thuyền nhỏ lắc lư chao đảo dữ dội, cậu còn tưởng đâu sắp lật thuyền tới nơi rồi, giơ nấm đấm hung hung nhìn đầu sỏ gây tội.
“…” Tưởng rằng cậu sẽ vui vẻ chào đón mình.
Vu Ngạn Thu vòng tay ôm lấy Nguyễn Tinh Nhã, mỉm cười với ngữ khí chắc chắn nói: “Thuyền này không dễ lật vậy đâu.” Cũng không phải làm từ giấy.
Thuyền nhỏ, chứa hai người lớn có hơi chật chội nhưng với tốc độ chèo của một người thì không bao giờ so được với tốc độ bơi của dân làng, trừ phi người chơi có kĩ năng về tốc độ như Tiêu Dật.
Hai người thì cơ hội sống lớn hơn một mà.
Nguyễn Tinh Nhã cũng biết điều đó, chỉ là cậu hơi bất ngờ, anh chưa đánh tiếng trước với cậu đã nhảy qua, chỉ sợ mọc ra tên đồng đội heo thôi.
Đúng là hai bọn họ cùng chèo thì tốc độ nhanh hơn hẳn.
Gã khẩu trang bỏ thuyền, nhảy xuống bơi về phía trước, khát vọng sống làm gã đánh chủ ý về phía Lữ Thiên Thiên. Gã được cô ta thuê giết người khác, hai người là cùng một giuộc.
Thấy gã bơi tới, Lữ Thiên Thiên vừa hoảng sợ vừa kinh tởm đẩy thuyền đi xa, không hề có ý định cho gã cùng thuyền.
“A, tránh ra đi!”
Khi con người bị dồn vào tuyệt cảnh, sẽ kích phát tiềm năng vô hạn trong người.
Gã khẩu trang dùng sức bình sinh bơi tới đuôi thuyền, đưa tay nắm lấy thân thuyền, muốn trèo lên.
“Lữ tiểu thư…Cứu với…!”
Bốp!
Lữ tiểu thư hét lên, trực tiếp cho gã ăn một gậy: “A a a! Cút ra!” Gã khẩu trang cả người toàn là bùn, mùi thúi nức mũi, trên đầu còn dính là lông hay tóc không thể phân hủy, nhìn kinh tởm hơn đám chuột tinh ở phía sau.
Gã thấy van xin không có tác dụng liền nổi lên ý định cướp thuyền, bằng bất cứ giá nào, gã cũng muốn sống sót.
Hai bên giằng co, thuyền không nhúc nhích mảy may, gã thà kéo theo đệm lưng cũng không buông tay, dùng sức leo lên được rồi thì đạp Lữ Thiên Thiên xuống.
“Con khốn!”
Đây là tình cảnh mà hệ thống, và những “người xem” rất thích, rất muốn chứng kiến.
“Chít!!”
Nhưng thật không may, vì tốn thời gian tranh thuyền, đám dân làng đã bao vây chiếc thuyền, Lữ Thiên Thiên và gã khẩu trang la hét thất thanh, lành ít dữ nhiều.
Nguyễn Tinh Nhã nghe tiếng kêu cứu của hai người đằng sau, không dám xoay đầu lại nhìn. Bị một đám người không ra người, chuột không ra chuột bắt trói, nghĩ sao cũng thấy ám ảnh.
Chúng nó bắt hai người giải về, cử ra vài tên tiếp tục đuổi theo những người còn sống khác.
Sắc mặt của cậu trắng bệch: “Anh không cứu…Lữ Thiên Thiên, có sao không?”
Vu Ngạn Thu đang sử dụng kĩ năng tạo ra máy đuôi tôm, cấu tạo hơi phức tạp nên dùng thời gian hơi lâu, nhất tâm nhị dụng trả lời: “Cô ta không chết được đâu, có buff tân thủ của hệ thống.”
Nguyễn Tinh Nhã còn đang thổn thức giùm người ta, nghe vậy nghi hoặc: “Gì?” Buff tân thủ hệ thống cho cậu là may mắn, cho nên cậu nghĩ tân thủ nào cũng hệt như vậy.
“Thì tân nhân sẽ có ba cơ hội sống lại nếu như làm nhiệm vụ thất bại. Cậu không biết?” Anh khó hiểu.
“…” Không biết thật.
Anh đặt phần cánh quạt xuống bùn, vì biết nước sông bên dưới có nhiều thành phần làm hỏng cánh quạt cho nên anh làm thêm một bộ gạt. Dù sao ở trong phụ bản không phải thế giới thực, thỏa sức sáng tạo một chút, may mắn dùng được thì sao. Giá trị may mắn của anh luôn cao ngất mà.
Vèo!
Phành phạch!
Vu Ngạn Thu vươn tay nắm lấy Nguyễn Tinh Nhã sắp ngã nhào vì thuyền đột nhiên chạy quá nhanh, chỉ tay về phía trước, thấp thoáng thấy được một ngọn núi: “Đất liền kia rồi.”
Cậu hớn hở nhìn về phía trước, không để ý tư thế kì lạ của cả hai.
“Tốt quá!” Sắp thoát khỏi đây rồi!