Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 37: Chìm Thuyền




Nguyễn Tinh Nhã còn chưa dứt câu hệ thống đã ném một quả bom. Cậu lập tức gọi Vu Ngạn Thu và Tiêu Dật vào lấy thuyền, hiện tại không chạy thì chỉ có đường chết.

“Khẩn trương lên!”

Già làng đóng xong thuyền, cột nó vào thân cây bên cạnh lều, tổng cộng ba chiếc làm bằng gỗ tràm. Thuyền khá nhỏ chỉ chứa được một người ngồi lên.

“Anh Ngạn Thu! Chờ em với!”

Vu Ngạn Thu vừa mới cắt đứt dây thừng, một giọng nữ từ xa vang lên, làm anh lạnh lòng. Anh nhanh tay dùng mái chèo đẩy thuyền ra xa bờ.

“…”

Lữ Thiên Thiên thật là biết canh thời điểm tới.

Đằng sau Lữ Thiên Thiên bất ngờ là gã đeo khẩu trang, từng có mâu thuẫn với Nguyễn Tinh Nhã.

Vu Ngạn Thu đưa mắt nhìn cậu, lắc đầu. Anh không biết cô ta lại đi cấu kết với kẻ thù của cậu, có âm mưu gì, hơi suy luận một chút là rõ. Chỉ cần không phải trước tiếp đâm chết người chơi, tạo ra một chút khó khăn cho người chơi đó, để phụ bản giết chết, gián tiếp hại người sẽ không bị trừ điểm tích lũy.

Chắc chắn Lữ Thiên Thiên ỷ vào việc nhà cô ta có chút tiền ở thế giới hiện thực, ở đây mua hung giết người.

Vu Ngạn Thu hiện tại hoàn toàn đứng về phía Nguyễn Tinh Nhã, không khỏi nhíu chặt mày.

Các người chơi có các kĩ năng riêng biệt khác nhau, không dễ phòng bị. Ngoài kĩ năng vật lý ra thì có rất nhiều kĩ năng liên quan đến tâm trí. Cái trước có thể phản sát, cái sau mới là vấn đề.

Vu Ngạn Thu đưa mắt nhìn hướng trên bờ, vẫy tay với Nguyễn Tinh Nhã và Tiêu Dật: “Mau lên, dân làng sắp đuổi tới rồi.”

Đúng là dân là sẽ đuổi tới, già làng không thấy bóng dáng tất nhiên là đi thông báo với người dân. Hiện tại muốn chạy trốn chỉ có khách du lịch, con đường duy nhất có thể chạy trốn cũng chỉ có đường thủy.

Còn đường mà lúc đầu bọn họ được trưởng làng dẫn vào đây, không phải đường ra. Biên giới mà phụ bản đặt ra là ở đó, không thể thoát.

Lữ Thiên Thiên, gã khẩu trang cũng có thuyền, dùng đồng vàng để đổi. Động tác của hai người này so với Vu Ngạn Thu càng mau, gấp không chờ nổi mà nhảy lên thuyền, đẩy ra xa bờ.

Gã khẩu trang được cô ta thuê ám hại Nguyễn Tinh Nhã, chờ cậu lên thuyền, gã sẽ đứng từ xa công kích tinh thần, làm cậu gặp ảo giác.

Vu Ngạn Thu trước khi giẫm lên thuyền, có nói cho cậu chuyện này, dặn cậu cẩn trọng, có kĩ năng bảo vệ thì nên dùng ngay.

Nguyễn Tinh Nhã chỉ còn một lần kĩ năng có thể dùng, trước khi lên thuyền, cắn răng dùng kĩ năng còn sót lại.

“Chít! Chít Chít!”

“Chi chi chi!”

Từ xa đã nghe tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, cậu loáng thoáng thấy được vài gương mặt quen thuộc đã bị lũ chuột đồng hóa, như là người chơi nữ hôm nọ, như là thanh niên bị mất một cánh tay.

Cậu thở dài, đẩy thuyền đi xa bờ. Nếu còn người chơi qua khỏi, cậu cũng muốn giúp. Phụ bản dành cho tân thủ tỉ lệ sống sót chỉ có 50/50, vậy thì chế độ dành cho người chơi bình thường không biết tàn khốc cỡ nào.

Nguyễn Tinh Nhã đưa mắt nhìn nước sông đặc sệt, đen ngòm, cậu phải dùng sức mới chèo tới được. Đây là bùn chứ nước gì nữa, cái mùi cũng thum thủm, ôi thiu khó chịu, còn nặng mùi hơn cá trích đóng hộp. Cậu còn chọc trúng cái gì cứng cứng, vừa đảo mái chèo lên xem thử, thứ đó giống như đầu lâu, đoạn xương cốt của động vật, cùng một miếng da hay thịt đang bị phân hủy.

Kinh tởm tới nổi cậu không dám nhìn xuống nữa, chèo nhanh hơn.

Năm con thuyền bất đồng tốc độ mà lao về phía trước, Lữ Thiên Thiên đưa mắt ra hiệu cho gã khẩu trang, cười âm trầm.

Đúng như suy đoán của Vu Ngạn Thu, kĩ năng của gã đeo khẩu trang là đánh vào tâm trí, gã có thể ám thị tâm lý của người khác, hạ đạt mệnh lệnh. Gã lập tức liền dùng kĩ năng nhắm ngay Nguyễn Tinh Nhã, hắn chủ điều khiển tâm trí một chút, cũng đâu có thật sự giết người.

Một phút trôi qua.

“??”

Hai phút.

Nguyễn Tinh Nhã vẫn chăm chỉ chèo thuyền, còn huýt sáo.

Gã khẩu trang trừng mắt.

Gã đã ra lệnh cho Nguyễn Tinh Nhã nhảy sông, rõ ràng kĩ năng hiển thị đã dùng rồi?

Tại sao?

[Phát hiện có dấu hiệu xấu ảnh hưởng đến túc chủ, đã được loại bỏ.]

Nguyễn Tinh Nhã nghe hệ thống thông báo mới biết mình vừa bị tấn công, Vu Ngạn Thu đã đoán đúng.

May mà cậu không tiếc kĩ năng, dùng một lần còn lại của kĩ năng phụ.

[Tên kĩ năng: Trúc dẫu cháy đốt ngay vẫn thẳng (Còn: 56 giây)

Mô tả: Duy trì tư thế đứng thẳng lưng trong vòng 3 phút, miễn nhiễm mọi sự tấn công từ bên ngoài.]

Cũng may, chọn được một câu dùng tốt.

“Á á á!”

Lúc này, thuyền của Lữ Thiên Thiên dần dần chìm xuống, cô ta hoảng loạn la hét.

Thuyền của Lữ Thiên Thiên chậm nhất, sau đó là gã khẩu trang, Nguyễn Tinh Nhã, Tiêu Dật và Vu Ngạn Thu chèo nhanh nhất.

“Anh Ngạn Thu, cứu em với!”

Vu Ngạn Thu tỏ vẻ sẽ cho thuyền đến gần giúp cô ta. Anh cũng đâu thể nhìn cô ta chết, Lữ gia sẽ hỏi tội anh mất.

“A!” Thuyền của gã khẩu trang cũng từ từ ngấm nước, chìm dần.

Nguyễn Tinh Nhã hơi híp mắt nhìn qua, thuyền mua bằng đồng vàng được làm bằng nhiều lớp giấy bìa cứng chồng lên nhau, hiện tại thân thuyền đang nhiễm ướt, sắp chìm tới nơi.

Vẫn là thuyền gỗ tự tay mình chặt cây an toàn hơn nhiều.