Chương 7 : Thị Huyết Cổ
Trong đại sảnh còn dư lại bảy đệ tử, họ xì xào bàn tán, giọng điệu tràn ngập hâm mộ.
Hai người bị chọn đi đều là người có thiên tư thượng cấp cũng là 2 người lợi hại nhất trong số bọn họ
Đám người có thể đoán được một chút, mấy vị sư thúc kia muốn thu họ làm đệ tử, người Lâm sư thúc nhìn trúng là Mục Vân Tiên.
Dù sao bọn họ trước khi tới Cổ Nhân Tông cũng đã từng nghe đồn, nếu là người có tư chất tốt thì có thể sẽ được các sư thúc Pháp Lực Cảnh thu nhận làm để tử, sau khi vào núi tu hành sẽ trở thành đệ tử chân truyền ở Cổ Nhân Tông.
Không chỉ có được nhiều tài nguyên tu luyện mà sau lưng còn có núi dựa, địa vị khác trước đây một trời một vực.
"Ừm được rồi Mộc sư đệ ngươi mau vào đi"
"Haha đúng là nhanh thật chỉ mới 1 năm mà đã có 1 lớp đệ tử mới như vậy rồi" Một nam Linh Sư trung niên tóc dài màu xanh rũ xuống sau lưng đứng trước cửa cảm khái một câu.
-Cuối cùng cũng tới
Trong đầu của Tần Cửu Ca không khỏi cảm thán 1 câu khi nhìn thấy nam tử tóc xanh này
Nam tử họ Mộc cũng không nhìn đám người đang ngơ ngác mà hơi hơi giơ tay lên, âm thầm phát động chân nguyên bạch ngân, ánh mắt rủ xuống nhìn chăm chú vào dây leo đang từ từ sinh trưởng trong lòng bàn tay.
Cây dây leo trong lòng bàn tay càng ngày càng dài, như hai con mãng xà xanh linh hoạt, leo lên cơ thể đám người, quấn quanh trên toàn bộ mọi người.
-Chuyện gì vậy?
-Sao lại trói chúng ta?
-Tiết sư thúc Mộc sư thúc tại sao người lại trói chúng ta
Đám thiếu niên gặp cảnh này thì vô cùng hoảng hốt bọn họ giật mình bởi vì tốc độ dây leo của nam tử họ Mộc quá nhanh nhanh đến mức bọn họ không thể phản ứng kịp thời
Cả đám người đều cố gắng gồng mình phá nát từng sợi dây leo đang bám chặt trên người họ khuôn mặt những người này đều biểu lộ các cảm xúc khác nhau có sợ hãi có tức giận cùng có sự gồng mình cố gắng phá dây leo
Đám thanh niên hoảng hốt hét lớn tiếng trong đó có vài âm thanh tỏ rõ sự tuyệt vọng hay sự kiên cường muốn phá nát dây leo
Tần Cửu Ca buông xuôi hai tay sang bên hông, dây leo liền quấn lên cánh tay gã, phút chốc đã quấn hơn mười vòng, buộc chặt hai tay và eo lưng vào với nhau.
Hắn lập tức trợn trừng hai mắt, hai nắm tay đột nhiên gồng lên, bắt đầu phát lực.
Từng bắp thịt trên người gã gồng lên bắt đầu phá nát dây leo
Phặt phặt phặt.
Nhưng cho dù sức mạnh cực hạn của hắn dây leo cũng chỉ bung ra 1 tí không hề đáng kể
- Ồ bất ngờ thật nha không nghĩ tới trong đám công tử nhà gia tộc giàu có lại có 1 người tập võ thậm chí còn là 1 cao thủ võ đạo trong phàm tục . Sức lực có thể sánh ngang với 1 người trưởng thành rồi đấy
Nam tử họ Mộc lập tức cảm nhận được sợi dây leo ở trên người Tần Cửu Ca đang bị bung ra tuy chỉ là 1 tí nhưng hắn lập tức cảm nhận trên mặt cũng gợi ra 1 sự bất ngờ
"Nhưng thế vẫn là chưa đủ." Nam tử họ Mộc mỉm cười, đôi mắt lộ ra ánh sáng tự tin.
Hắn vừa dứt lời, dây leo trong tay lập tức thay đổi, màu sắc vốn xanh tươi đột nhiên biến thành xanh sẫm. Đồng thời, dây leo càng to chắc hơn, xung quanh cũng bắt đầu mọc ra lá cây lớn màu xanh lục.
Tần Cửu Ca biến sắc, nhận ra được lực siết lại đến từ dây leo đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười lần không chỉ vậy chỗ hắn làm bung ra 1 tí hiện tại đã liền lại
Dù hắn đã cố gắng hết lực rồi nhưng căn bản không thể khiến cho sợi dây leo bung ra 1 lần nữa
- Hộc hộc cuối cùng cũng được xem ra ta đã tạo ra ấn tượng cho Mộc Hùng khiến cho đám trưởng lão này không nghi ngờ gì đồng thời thể hiện thể chất tốt chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn cho công việc sau này
Lúc này 1 thiếu niên lúc trước đã cố gắng phá nát dây leo không chịu nổi mà ngã bịch xuống sàn gỗ
Lúc này hắn cảm thấy bầu trời ý nghĩ tươi đẹp về Linh Sư gần như sụp đổ, thất hồn lạc phách. Nhưng không có ai đến đỡ mình dậy.
1 loại vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng, thất vọng như đao nhọn lăng trì trái tim hắn chính là của Tiết sư thúc và Mộc Sư thúc. Tâm tư vô cùng r·ối l·oạn, ngực càng là mơ hồ đau đớn.
Hắn cảm giác được gì?
Chắc chắn chính là sự sợ hãi sự sợ hãi đến cùng cực thân thể không ngừng run lẩy bẩy sự sợ hãi khiến cho những lời gào hét của hắn bị nuốt lại
Tần Cửu Ca nhìn sang bên thấy hắn trong ánh mắt lạnh như băng thầm nhớ lại gã này tên thật là Lâm Khiếu kiếp trước hắn cùng Lâm Khiếu giống nhau đều cố gắng phá tan dây leo nhưng không thể làm được mà mệt mỏi ngã bịch ra mặt đất . Nếu hắn không nhớ nhầm thì tên này cũng được coi là 1 kẻ có ý chí không chịu thua bất cứ ai không để ai ăn h·iếp mình . Điểm này của Lâm Khiếu lại có phần giống với Tần Cửu Ca
Lúc này Tiết sư thúc cầm đến 1 cái hộp gỗ . Hộp gỗ này không hề bắt mắt, phong cách cổ xưa dị thường, trên nắp hộp còn có một thứ gì đó tỏa ra huyết quang . Chỉ thấy Tiết sư thúc mở nắp hộp ra thì từ bên trong có 7 con trùng màu đỏ máu rất nhỏ, bay thẳng đến cổ tay của từng thiếu niênn, nhẹ nhàng cắn một cái.
Nhìn thấy con côn trùng này khiến cho Tần Cửu Ca không khỏi hoài niệm thầm kêu lên vui sướng trong lòng "Thị Huyết Cổ"
Lập tức da ở cổ tay bị cắn rách ra.
Sau đó Thị Huyết Cổ này chậm rãi di chuyển theo mạch máu.
Cảm giác đó, chỉ đơn giản là làm cho người ta sởn gai ốc.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy cánh tay của mình có một vết sưng, rồi nó từ từ bò về phía trái tim.
Chủng cổ, xem như đã hoàn thành.
Sau chủng cổ, Tần Cửu Ca trực tiếp ngã bịch xuống sàn nhà . Tất cả các thiếu niên khác trong căn phòng đều giống như hắn
Toàn bộ quá trình bọn họ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị cưỡng ép gieo xuống Thị Huyết Cổ rồi . Trên người bọn họ tỏ rõ sự không cam lòng cùng bất lực
Lúc này 1 cơn chóng mặt nhanh chóng tràn tới vào tâm trí của Tần Cửu Ca khiến cho hắn không thể suy nghĩ được gì nữa
Tần Cửu Ca chỉ cảm thấy thân thể có chút mất sức, thiếu chút nữa là trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất nhưng càng có dấu hiệu như vậy hắn càng vui sướng vì đây là dấu hiệu của Thị Huyết Cổ đang xác nhận chủ nhân của nó
“Ục ục~~”
Cùng lúc đó, bụng hắn bắt đầu sôi ùng ục.
Nếu như nói khi nãy hắn đã đến giai đoạn đói tới mức mất cảm giác, như vậy cảm giác hiện tại chính là dạ dày của mình muốn tự mình nuốt chính mình vào.
Các tế bào toàn thân dường như đang la hét, ta muốn ăn!
-Chậc chậc quả nhiên vẫn là Nhân Cấp Linh Mạch tư chất vẫn luôn kém cỏi như vậy
Tiết sư thúc nhìn thoáng qua đám người đang gào hét đau đớn cùng sợ hãi, phát hiện cả đám đều tỏ rõ sự mệt mỏi, ngay cả một hạt giống tốt cũng không có.
Hơn nữa gần đây tài nguyên có chút khẩn trương, năm nay chỉ có thể bồi dưỡng mấy người như vậy thôi.
Vì thế có mấy vị đại hán khác vào lập tức dựng 7 người đang đau đớn rời đi.