Chương 5 : Khai Linh Thành Công
Tần Cửu Ca chậm rãi bước tới một góc của pháp trận, thần sắc bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống
"Bắt đầu!"
Trưởng lão vừa thấy Tần Cửu Ca ra trận pháp liền ra lệnh một tiếng, lập tức cả tòa đại trận được khởi động phát ra tiếng "Ông ông" đồng thời hàng looạt các tinh tú màu trắng bắt đầu xuất hiện
Oanh!
Sau một tiếng vang lớn, dường như một tảng đá từ trên trời hạ xuống, nặng nề đập lên vai Tần Cửu Ca. Lúc này Tần Cửu Ca chỉ cảm thấy hai vai nặng tựa ngàn cân, ngực nóng ran, thân hình không cách nào trụ vững đã bị ép chặt xuống mặt đất. Giờ phút này hắn không nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy đầu bị một tầng sáng trắng bao phủ, hơn nữa sau một lát, sau lưng mát lạnh, dường như có thứ gì đó chui thẳng vào trong cơ thể, nhanh chóng di chuyển về phía Đan Điền.
Thế nhưng rất nhanh, từ bụi hoa dưới chân các đình đài, bay lên một đợt điểm sáng.
Điểm sáng trôi nổi, bao phủ toàn thân Tần Cửu Ca, cuối cùng tất cả đi vào trong cơ thể hắn.
Lúc này hai tay hắn chống xuống đất, muốn ngồi dậy. Nhưng mặc cho hai tay hắn dùng sức thế nào, thân thể dán chặt trên mặt đất cũng không cách nào cử động được.
Mà lúc này, ở trên các cột đá thạch anh . Khai Khiếu Thạch chiếu thẳng ra một luồng ánh sáng, đã tiến nhập vào trong cơ thể Tần Cửu Ca.
Vì áp lực bên ngoài, chúng nó rất nhanh tụ tập đến bụng của Tần Cửu Ca, ở ba thốn dưới rốn, tự động thành từng đoàn từng toàn.
Tần Cửu Ca ngay lập tức cảm thấy áp lực giảm xuống.
Hắn dạm bước tiến lên, tiếp tục đi về phía trước.
Luồng ánh sáng càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng.
Sự bùng nổ này, chỉ phát sinh ở trong cơ thể Tần Cửu Ca, người ngoài hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ có Tần Cửu Ca trong phút chốc cảm thấy một loại huyền diệu kinh thiên động địa.
Thoáng chốc, lông tơ toàn thân hắn chợt dựng đứng, lỗ chân lông đóng chặt, tâm thần như dây cung đột nhiên kéo căng.
Bất chợt, ý nghĩ bỗng nhiên không còn, toàn bộ thân thể mềm nhũn, như là rơi vào một đám mây. Dây cung trong lòng vì vậy mà thả lỏng, tóc gáy thuận hướng, tất cả lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.
Thoáng chốc, toàn thân đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Quá trình này, nói thì dài thực ra vô cùng ngắn. Tới nhanh, đi cũng vô cùng đột ngột.
Tần Cửu Ca thất thần chỉ trong chớp mắt, tinh thần đã trở lại.
Đúng lúc này, trong pháp trận bỗng nhiên lại truyền ra một tiếng thét dài, chỉ thấy bên ngoài thân thể Tần Cửu Ca đang ngồi xếp bằng trên mặt đất lóe lên ánh sáng màu trắng, bắt đầu có từng sợi ánh sáng màu trắng ngưng tụ ra, lúc vừa mới xuất hiện nó đã điên cuồng không yên, đánh phá không trung bốn phía xung quanh, tạo ra âm thanh cộng hưởng ‘Ông ông’.
Dị tượng như vậy rút cuộc đã khiến cho trưởng lão chú ý, có chút kinh ngạc nhìn qua. Thanh thế khi ngưng mạch của đệ tử này có chút quái dị, chẳng lẽ lại xuất hiện thiên tài gì hay sao. Nhưng không đợi mấy vị Linh Sư phải chờ mong, khi trên người Tần Cửu Ca ngưng tụ ra sợi ánh sáng thứ ba nguồn sáng cũng dần dần khép lại rồi biến mất khiến cho trưởng lão không khỏi tụt hứng . Cũng chỉ là 1 gã Nhân Cấp Linh Mạch mà thôi
Mà vào thời khắc này khiến cho Tần Cửu Ca vô cùng vui vẻ
Hắn âm thầm tập trung tìm kiếm trong cơ thể, phát hiện dưới rốn, chính giữa hai quả thận đột nhiên xuất hiện một chỗ trống.
Khai khiếu thành công!
Đây chính là hi vọng trường sinh!
Không khiếu huyền diệu dị thường, tuy rằng kí thác trong cơ thể Tần Cửu Ca, nhưng lại không cùng không gian với lục phủ ngũ tạng. Ngươi có thể nói nó vô cùng lớn cũng có thể nói nó vô cùng bé.
Có người gọi là Tử phủ, có người gọi là Hoa trì. Chẳng qua phần lớn người ta gọi là Linh hải không khiếu.
Toàn bộ Không khiếu có hình cầu, mặt ngoài không khiếu lưu động ánh sáng màu trắng, là một lớp ánh sáng. Chính là tia sáng do Khai Khiếu Thạch kết tạo thành.
Chính là vì có lớp ánh sáng này, mới chống đỡ không khiếu không sụp đổ.
Trong Không khiếu, dĩ nhiên là linh hải.
Nước biển bằng phẳng trong như gương, phô bày một mảnh màu xanh ngọc, nhưng lại dày đặc vô cùng, mang theo ánh đồng.
Đây là ngưng kết Thanh Đồng Chân Nguyên chính là Thanh Đồng Hải là đặc trưng của Thông Khiếu Cảnh
Mặt biển không đến nửa phần độ cao Không khiếu, chỉ có 3 thành mà thôi. Đây cũng là cực hạn tư chất Nhân Cấp Linh Mạch . Hắn cũng đã cố gắng để vận dụng các bí kỹ đời trước mới có thể tăng được 1 thành mà thôi
Mỗi một giọt nước biển, đều là chân nguyên, đại biểu cho tinh khí thần ngưng kết của Tần Cửu Ca, tượng trưng cho tiềm năng sinh mệnh của hắn mười lăm năm qua tích góp được.
Thông khiếu đã mở, không còn tia sáng tụ lại tiến vào trong cơ thể Tần Cửu Ca nữa.
Tần Cửu Ca kiềm nén tâm trạng, chỉ cảm thấy áp lực phía trước kiên cố dày đặc như một bức tường, cũng không thể tiến thêm một bước."
"Giống như kiếp trước." Đối với kết quả này, hắn cười nhạt một tiếng.
"Không thể khai mở ra Linh Mạch nữa sao?" Trưởng lão ôm một phần vạn hi vọng, cách bờ sông hô.
Tần Cửu Ca xoay người đi thẳng trở về, lấy hành động thực tế trả lời ông ta.
Trưởng lõa sau một thoáng mơ hồ đã xuất hiện ngay phía trên pháp trận, mặt không cảm xúc tuyên bố:
"Đã xong rồi. Tất cả đệ tử không mở ra Linh Hải đều rời khỏi nơi đây, sẽ có người dẫn các ngươi rời khỏi Khai Khiếu Động. Còn đệ tử thành công mở ra Linh Hải trước tiên sang một bên nghỉ ngơi, sau đó sẽ cùng chúng ta đi tới Nội Tông."
Nội Tông Cổ Nhân Tông chính là nơi các đệ tử Linh Sư tu luyện còn thứ ở ngoài này cũng chỉ là nơi ghành cho mấy tên gia nô và thức tỉnh Khai Khiếu Động mà thôi mà Nội Tông mới là nơi tu luyện chính thức của Cổ Nhân Tông
----
"Cạnh cạnh"
1 cánh cổng bằng đá khổng lồ được mở ra phía sau có 1 chút tia sáng len qua các góc của cổng đá
Đám thanh niên cả kinh, rồi nhận ra cuối cùng đã tới sư môn, không khỏi tràn ngập mong đợi.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo sẽ khiến cho các thiếu niên thất vọng vô cùng . Trong lòng Mục Vân Tiên lạnh đi
Bốn phương đều là đồng tuyết phủ dày, không có người ở.
Giữa những ngọn núi tuyết dài vô tận là những đỉnh núi hiểm cắm thẳng chân trời, vách núi ngàn thước, eo núi bị mây mù vờn quanh, phía dưới là vực sâu vạn trượng, sương mù u ám quanh năm không tản khiến vực sâu trông càng sâu hơn.
Ngọn núi này hệt như thanh kiếm sắc bén xông ra từ chốn Cửu U, mạnh mẽ chỉ lên bầu trời.
Núi tuyết trơ trọi trắng ngần, khó mà thấy được một bụi cỏ nào. Một ít nham thạch lộ ra đại biểu cho màu đen cằn cỗi.
Trên núi không có đình đài lầu gác như trong tưởng tượng, lại càng không có cỏ cây tươi tốt, tiếng chim hương hoa gì. Nếu có thì ước chừng chỉ toàn mấy động phủ trên vách đá bị tuyết đọng ngoài cửa, trông vô cùng đơn sơ mộc mạc.
Một đỉnh núi hoang vắng hiu quạnh chính là sư môn của nàng?
Thấy Mục Vân Tiên và những người khác tỏ ra đờ đẫn, Trưởng lão cười híp mắt nói:
Cổ Nhân tông không có một chút khí tượng tiên gia nào khiến các người rất thất vọng đúng không?
Ánh mắt của mọi người đồng loại nhìn về phía vị trưởng lão.
Không ai dám nói ra, nhưng ánh mắt lại chính là ý này.
Vị trưởng lão lại mang Tần Cửu Ca và những người khác đi vào thung lũng.
-Khi bước chân vào tu luyện, cảnh sắc lộng lẫy trước mắt, thậm chí là phụ mẫu, bạn bè đều chỉ là vật bên ngoài, chỉ có thứ có thể trợ giúp các người tăng tu vi mới là thật... Các ngươi cảm nhận xem nơi này có gì khác so với bên ngoài.
Vừa nói, trưởng lão vừa dùng độn quang để mở ra một khe hở, gió lạnh đầu vào mặt, cả đám rùng mình một cái, vội vàng vận chuyển linh lực để xua đuổi khí lạnh, sau đó bên tai hắn truyền tới một loạt tiếng vang.
Đồng thời cũng âm thầm đồng ý với trưởng lão chỉ cần có sức mạnh lớn lao thì cảnh đẹp có là gì
"Haha ta họ Tiết sau này các ngươi cứ gọi ta là Tiết sư thúc là được rồi"Lão giả cười cười nói với đám người trẻ tuổi