Chương 21 : Cái chết của Lữ Lạc
Lữ Lạc dần dần mất đi sức lực mắt của hắn lúc này không còn gì ngoài một màu đỏ
Từng hình ảnh trong quá khứ lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
Một khung cảnh chợ xuân tấp nập
" Ca ca, ta muốn ăn mứt quả, chính là loại có kẹp hạch đào kia kìa"
Một cô gái nhỏ nhắn đang kéo kéo tay áo chàng thanh niên đứng phía trước, bàn tay be bé chỉ về hướng xe bán mứt quả ven đường, xuyên qua lớp thủy tinh còn có thể nhìn thấy mứt quả trong suốt sáng lóng lánh ở bên trong.
Cô gái nọ còn rất nhỏ, đại khái chỉ chừng bảy tuổi mà thôi nhìn vẻ mặt có phần sơ xác nhưng vẫn thập phần đáng yên
Chàng thanh niên kia cũng mỉm cười nhìn về phía muội muội của mình quay ra nói với ông chủ sạp hàng
"Cho ta hai hào tiền mứt"
Thật sự hiếm khi muội muội của hắn có đủ sức đi ra ngoài như này hắn quả thực sẽ không tiếc muội muội bất cứ thứ gì
Hắn và muội muội từ nhỏ đã bị cả gia tộc xa lánh hắt hủi bởi lẽ bản thân bọn hắn chính là tội nhân của Lữ Gia
Lúc trước cha của hắn là con thứ mà có ý định làm phản chống lại gia gia của hắn khiến cho gia gia của hắn tức giận cùng đại thúc của hắn t·ấn c·ông tiêu diệt cha hắn . Mẹ của hắn cũng không tránh khỏi số phận bị g·iết c·hết
Thế là chỉ còn hai đứa bé sống cơ cực trên thế giới này bọn hắn cũng bị quy là tội nhân nhưng vì quá nhỏ mà lão gia chủ không nỡ g·iết liền tha mạng . Tuy vậy bọn họ cũng không tránh được sự dè bỉu khinh bỉ . Thậm chí thân phận của hai anh em còn không bằng gia nô trong nhà thường xuyên b·ị b·ắt nạt . Nếu không phải có Tứ thúc trước đó có chút giao tình với cha hắn mà dạy hắn các loại võ công để chống lại những kẻ muốn gây sự thì có lẽ hắn đã khó bảo vệ được muội muội của mình rồi.
Còn bản thân muội muội hắn từ nhỏ thân thể yếu đuối thường xuyên mắc các bệnh phong hàn nguy hiểm đến tính mạng nhưng không vì thế mà hắn căm ghét muội muội trái lại càng yêu thương nàng hơn.
....
Hành lang có diện tích ba mẫu làm bằng các đường dài gỗ mun . Từng nét tinh xảo . Bốn phía trồng cây vườn hồ nước vô cùng đẹp . Quả thật đây chính là một nhà hào môn trong thế giới cổ đại
"Xoạt"
Cánh cửa làm bằng gỗ theo kiểu dáng Nhật Bản mở ra từ bên trong có một lão bộ dáng trung niên, hai bên tóc mai bạc trắng, trang phục toàn thân thuần một màu trắng trang trọng đi ra
Vẻ mặt lão lạnh lẽo nhìn đứa trẻ trước mặt
Lữ Lạc nhìn thấy lão giả liền trực tiếp chạy lên nói
"Gia gi..."
Nhưng nói đến đây cậu lại khựng lại liền cúi đầu chắp tay trịnh trọng nói
"Gia chủ không biết tình hình muội muội ta hiện tại ra sao rồi?"
Không sai người này chính là gia gia của hắn đồng thời là gia chủ của Lữ Gia - Lữ Thiên Bá
Nghe được Lữ Lạc gọi như thế khiến mũi Lữ Thiên Bá có hơi hơi hơi chua chua nhưng cũng rất nhanh lão lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh lạnh như băng của mình . Cất lời lạnh lùng
"Đại phu dự đoán Tâm Dao bị bệnh Hàn Chu . Loại bệnh này trước nay một khi dính vào liền sống không qua 15 tuổi . Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị hậu sự đi"
"Cái gì?"
Nghe xong lời của Lữ Thiên Bá khiến mặt Lữ Lạc trắng lại hắn liền nắm lấy chân của Lữ Thiên Bá
Lữ Lạc quỳ xuống đất, kính cẩn dập đầu liên tục.
Trán hắn đụng phải mặt đất cứng rắn, phát ra các tiếng bịch trầm đục.
Thậm chí còn có máu chảy ra liên tục cầu khẩn
"Gia chủ xin ngài hãy cứu muội muội ta . Chỉ cần ngài cứu được muội muội cho dù bảo ta c·hết ta cũng làm"
Lữ Thiên Bá dù sao cũng là người mà là người thì không phải không có tình cảm . Lữ Lạc dù sao cũng là cháu nội của ông thấy hắn đau khổ như vậy cũng khiến ông có một chút xót liền cứng rắn nói
"Ở cảnh giới phàm nhân thì đích thực không có cách nào cứu được nhưng theo ta nghĩ vẫn có cách cứu được chỉ tiếc là ..."
"Cách nào vậy ? Cho dù có c·hết ta cũng làm"
Lữ Lạc liền ngẩng đầu lên đầu của hắn đã có phần rách da máu chảy một mảng nhưng hắn cũng không quan tâm . Điều y quan tâm lúc này có lẽ chính là cách mà Lữ Thiên Bá nói
"Ngươi biết Linh Sư không?"
Lữ Thiên Bá ngấp nghé nói
"Linh Sư ? Chẳng lẽ chính là Linh Sư thần thánh trong truyền thuyết đó sao?"
Trước đây hắn vẫn từng nghe Tổ tông Nhân tộc, khai chi tán diệp giúp Nhân Loại di lưu muôn đời đến nay thống lĩnh Ngũ Vực khiến cả thiên hạ này đều là thiên hạ của Nhân Tộc bắt các tộc khác làm nô lệ
Để làm được điều này thì trong số Nhân Tộc có những người có sức mạnh lớn lao được gọi là Linh Sư họ có thể bay lên trời chui xuống đất, dời núi lấp biển...có Linh Mạch thông thiên, hái được ngôi sao và nhật nguyệt...
Đối với phàm nhân bọn hắn Linh Sư đương nhiên là phượng mao lân giác . Thân phận vô cùng tôn quý Lữ Lạc cả đời cũng khó mà có cơ hội gặp được .
"Đúng vậy . Hôm trước ta nhận được một lệnh bài của Tiên Môn gửi xuống . Cũng nhờ Lữ Gia ta hằng năm cống không ít sản vật cho Tiên Môn mà được ban thưởng . Có được lệnh bài này trong tay đồng nghĩa với việc có thể trở thành Linh Sư đại nhân . Đây chính là cơ hội của ngươi"
"Cái gì ?"
Lữ Lạc bật thốt lên hắn cứ tưởng Lữ Thiên Bá bảo hắn đi kiếm Linh Sư để cứu muội muội ai ngờ Lữ Thiên Bá ngay lập tức cho hắn cơ hội trở thành Linh Sư.
Cơ hội trở thành Linh Sư cao quý này Lữ Thiên Bá tuổi già có lẽ cũng không còn ham muốn gì nữa nhưng cháu chắt của lão có rất đầy đàn muốn chọn cơ hội chân quý này có lẽ phải rơi vào người Lữ Trung Kiến Lữ Hoằng Dụ chứ .
Ấy vậy mà Lữ Lạc hắn lại được chọn . Khiến cho lòng Lữ Lạc nổi lên nỗi xúc động đây không chỉ đưa cho hắn cơ hội cứu muội muội mà còn cả một cuộc đời mới là ngang với công sinh thành.
"Nhưng việc thức tỉnh Linh Mạch trở thành Linh Sư vô cùng nguy hiểm . Cơ hội có lẽ chỉ là 1 trên 1000 nếu thất bại thì thần hồn câu diệt mà muội muội ngươi cũng chắc chắn sẽ c·hết mà không được nhìn mặt huynh trưởng mình lần cuối . Liệu ngươi có dám đi không?"
"Dám chỉ cần cứu được muội muội cho dù là một tia hy vọng ta cũng đi"
Lữ Lạc trả lời thẳng thắn ánh mắt tràn một vẻ hi vọng nhìn về phía Lữ Thiên Bá . Cho dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi như vậy hắn cũng phải đi .
Quay lại thực tại khi tinh thần dần dần biến mất thì trong đầu hắn lại xuất hiện các loại âm thanh vang vọng
Ta không thể c·hết ở nơi này!
Ta phải cứu muội muội, ta phải đứng lên!!
Hai nắm đấm của Lữ Lạc siết chặt lại, vào giờ phút này, đau đớn đã rời khỏi hắn. Hắn cảm thấy dường như trong lồng ngực đang có một con hùng sư thức tỉnh từ trong cơn ngủ mê, bắt đầu há miệng gầm lên!
Máu huyết nóng rực sôi trào trong cơ thể hắn.
Đứng lên, đứng lên!
Giết c·hết tên khốn này!
Tần Cửu Ca đang nhấn đầu hắn xuống cũng dần cảm nhận được lực phản kháng của Lữ Lạc mạnh hơn lúc trước rất nhiều
Quả thật hắn phải thốt lên tinh thần của gã này vượt xa Phàm Nhân thậm chí còn trội hơn rất nhiều Linh Sư nữa . Chỉ sợ cho dù có nhiều người vào tinh huống này đã sớm buông tay bỏ cuộc chờ đợi c·ái c·hết đến rồi
Nhưng kể cả thế thì sao ? Tần Cửu Ca ngay lập tức cầm một viên đá cứng bên cạnh chờ đợi đầu của Lữ Lạc nổi lên
Ngay sau đó, một âm thanh rít gào trên không trung hung ác đập thẳng vào đầu của của Lữ Lạc.
Ầm!
Rắc!
Một tiếng động lớn vang lên, máu tươi bắn tung toé
Một nửa gương mặt còn lại của Lữ Lạc cũng trúng đòn nặng, đầu ngửa mạnh ra sau, máu tươi và viên đá cùng nhau văng ra.
Hai tai hắn ong ong nổ vang, cảm giác choáng váng gấp mười lần trước đó kéo đến.
"Sao... lại như vậy!" Trước mắt hắn tối sầm, ngửa đầu ngã ra.
Ầm.
Lữ Lạc ngã bịch xuống Tần Cửu Ca nhân cơ hội hắn b·ất t·ỉnh tiếp tục nhấn đầu hắn xuống mặt hồ mà không gặp bất kỳ sự phản kháng nào cả.
Sau cùng thời gian một nén hương trôi qua thời gian này nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn
Bong bóng nổi trên mặt hồ cũng dần dần ít đi đến cuối cùng mặt hồ yên phẳng lặng
Đến lúc đó Tần Cửu Ca mới lôi xác hắn lên khỏi huyết hồ
Nhìn thấy thân xác của Lữ Lạc tàn tạ đến khốn cùng Tần Cửu Ca mới mỉm cười hài lòng
Quả thực đ·ã c·hết!