Tin tưởng mỗi cô gái kiểu cách và đơn giản đều có sự mong đợi dành cho hôn lễ của mình, nó phải lãng mạn và mộng ảo, hiện trường có đầy hoa bách hợp, có ảnh cưới khổng lồ tuyệt mỹ, tốt nhất còn có ánh sáng dịu dàng ảnh xạ ra không khí mông lung, dĩ nhiên khói mù và nhân công không tính ở bên trong.
Tôn Kính Hồng là nhà giàu mới nổi nhiều tiền thích khoe, nghiễm nhiên là làm đủ toàn bộ. Hai bên cha mẹ đang ngồi trên đài trên nhất, người điều khiển chương trình nói khéo như rót, trên đài dưới đài đều trầm trồ khen ngợi, mọi người hình như đều hào hứng bừng bừng, chỉ khổ hai vị cô dâu chú rể, hoặc có lẽ, chỉ khổ mình Triệu Nhiễm Nhiễm.
Giày cao gót bảy cm gần như sắp muốn cái mạng nhỏ của cô, cô có vóc dáng cao, bình thường ít khi mang giày cao gót, Tôn Kính Hồng cũng chuẩn bị cho cô một đôi giày thấp, nhưng Trần Tuyền và Trương Lam không được cao cho nên rất căm tức, buộc cô đổi thành đôi bảy cm. Thình lình mang vào, lúc đầu còn tạm được, từ từ cũng có thể nhịn, nhưng người điều khiển chương trình nói quá nhiều, làm trò cũng không ít, chân của Triệu Nhiễm Nhiễm đã đau như bị kim châm rồi, rỗi rãnh cô trợn mắt nhìn này hai cô bạn một cái, hai người đồng thời buông tay truyền lại một tin tức cho cô: thật xin lỗi, chúng tôi không có kinh nghiệm, đổi thành chúng tôi thì có thể gắng gượng qua nhẹ nhõm, là chị quá không thể chịu giày vò.
Khi Triệu Nhiễm Nhiễm cắn răng đến sắp nát thì rốt cuộc nghe được người điều khiển chương trình bảo cô dâu chú rể đổi giọng gọi cha mẹ đối phương là ba mẹ, cũng chính là khâu đoạn sửa miệng, khâu đoạn thứ hai từ dưới đếm lên của buổi lễ.
Giang Tiềm tới trước, vui mừng hướng về phía Triệu phu nhân và Triệu lão gia tiếng hô: "Cha, mẹ." Vợ chồng họ Triệu mỗi người cho anh một bao đỏ lớn, nói mấy câu chúc phúc.
Đến phiên Triệu Nhiễm Nhiễm, cô lại không có da mặt dày như Giang Tiềm, chân còn rất đau, nên chỉ đỏ mặt nhỏ giọng kêu: "Cha, mẹ." Tôn Kính Hồng nói một tràng to, rồi cho bao tiền lì xì, xong liền đẩy Giang Nhất Vũ một cái. Giang Nhất Vũ cũng cho bao tiền lì xì, ho hai tiếng, rồi nói với Triệu Nhiễm Nhiễm, "Về sau quản chặt chồng con, đừng cho nó ra ngoài mất mặt."
Lúc ấy Triệu Nhiễm Nhiễm liền cười.
Sau khi hôn thì buổi lễ kết thúc. Mặc dù bên tai vẫn ‘ ông ông ’, cho dù bị nhiều người nhìn trừng trừng, nhưng tầm mắt của hai người lại chân chính quấn vào nhau, Giang Tiềm không cho cô phân tâm chút nào, đôi môi dán xuống, Triệu Nhiễm Nhiễm thành kính nhắm mắt lại. Bọn họ đã từng hôn vô số lần, có sâu đến có thể cắn nuốt đối phương, có triền miên khiến hai trái tim tan thành một, nhưng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này, lại là nụ hôn đầu tiên trên danh nghĩa vợ chồng của họ.
Lúc đôi môi Giang Tiềm rời đi, liền dùng âm thanh cực nhỏ nỉ non, "Anh rất vui mừng, Nhiễm Nhiễm, đời này anh không còn gì để cầu nữa."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười như gió xuân thổi lất phất cả vùng đất, "Em cũng vui mừng, em cũng thế."
Buổi lễ rốt cuộc kết thúc, Triệu Nhiễm Nhiễm được Trần Tuyền và Trương Lam đỡ đi thay quần áo, Giang Tiềm cũng muốn đi theo, lại bị Tôn Kính Hồng ngăn lại, còn phải đi từng bàn mời rượu, Triệu Nhiễm Nhiễm thay quần áo xong cũng không trốn thoát.
Lần này cô học khôn rồi, bỏ qua đôi giày cao gót xinh đẹp, đổi thành đôi giày thấp quy củ, kết hợp với sườn xám kiểu Trung Quốc màu đỏ chót, eo thon nhỏ, tạo ra phong cách như cành liễu đung đưa theo gió.
Trần Tuyền vừa giúp cô trang điểm lại vừa cảm thán, "Cuộc sống của phụ nữ, quả nhiên là cần trang điểm, làm tóc rối cũng đẹp, Nhiễm Nhiễm thật đúng là không phải hàng lởm."
Triệu Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ biết kết hôn là một công việc dùng thể lực, Tôn Kính Hồng tài giỏi, lại chê cô chậm chạp để lỡ việc, tất cả công việc kết hôn đều do một tay bà tổ chức, cơ hồ việc bà có thể làm đều không cần Triệu Nhiễm Nhiễm quan tâm, nhưng mấy chuyện cần nhân vật chính thì bà không giúp được, cho nên Triệu cô nương vẫn phải tự mình chịu cực. Ly sữa đậu nành buổi sáng uống đã sớm tiêu hóa hết, hiện nay bụng đang làm cách mạng, Triệu Nhiễm Nhiễm tội nghiệp nhìn Trần Tuyền, "A ~~~~"
Trần Tuyền hoạt động tay thật nhanh, không hề nể mặt, "Gắng gượng."
"Không chịu nổi." Triệu Nhiễm Nhiễm kéo tay Trần Tuyền, "Lấy chút đồ ăn cho mình đi."
Không đợi Trần Tuyền đáp lời, tiếng gõ cửa vang lên.
"Em dâu, là tôi."
Tưởng Thị Phi chạy đến phòng thay quần áo làm chi? Không đợi Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ nhiều, Trần Tuyền đã trốn ra xa rồi. Trương Lam mở cửa ra, Tưởng Thị Phi cười đi tới, đưa cho Triệu Nhiễm Nhiễm một bao lớn, mở ra xem, là bánh nhân đậu dính, cô liền vui vẻ, cầm lên ăn ngay.
"Tưởng Thị Phi anh tới thật kịp thời, tôi thật đói bụng lắm."
Tưởng Thị Phi nhìn dáng vẻ tự nhiên của cô liền không nhịn được cười, "Giang Tiềm bảo đưa, cậu ấy nói khách sạn làm không có ngon như đầu phố nhà cậu ấy bán."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, đúng vậy. "Anh ăn không? Sao mua nhiều thế?"
"Giang Tiềm nói các cô khẳng định đều đói, cũng nên ăn chút gì, lát nữa tôi ra chỗ ngồi sẽ ăn."
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng phân cho mấy người, ăn hai cái bánh nhân đậu dính[1] rồi lại muốn uống nước, Tưởng Thị Phi nói ăn thức ăn dính nhiều dễ dàng nóng ruột, không thể ăn nữa, nước cũng không thể uống, một lát phải uống nữa đấy.
"Anh biết thật nhiều."
Tưởng Thị Phi cười hồn nhiên, "Ba tôi thích ăn món dính, khiến người ta phải lo."
Trước kia Giang Tiềm đã đề cập tới, nói tình cảm của Tưởng Thị Phi và cha anh ấy đặc biệt tốt, giống như người yêu vậy, mỗi ngày đều gọi điện thoại.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn có thể tranh thủ năm phút nữa, Triệu Nhiễm Nhiễm và anh tán gẫu hợp, liền lễ phép hỏi thăm tình huống của Vương Đan đang mang thai như thế nào.
Tưởng Thị Phi giựt giựt khóe miệng như cười như không, "Thế thôi, sắp sáu tháng rồi, cứ muốn siêu âm xem là con trai hay con gái."
"Nhà anh trọng nam khinh nữ?" Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu một cái, "Vậy không hay."
"Nào có! Tôi đã lớn thế rồi, con trai con gái tôi đều thích, nhưng cô ấy cứ sợ sinh con gái sẽ bị ba tôi ghét bỏ."
Tưởng Thị Phi không muốn nói việc, Vương Đan khiến anh mệt chết đi, trong nhà thì giày vò, không có một chút tùy ý giữa vợ chồng, cả ngày cẩn thận làm anh vui lòng giống như đối đãi lãnh đạo thì cũng thôi đi, khiến anh tiếp tục chịu không nổi là, cô ấy lại đề cập việc nếu sinh con gái thì sẽ bỏ tiền đến nông thôn thuê một người phụ nữ sinh con cho anh, còn nói cô ấy nhất định sẽ đối đãi đứa bé như con ruột của mình, chỉ sợ sinh con gái thì anh không cần cô. Những chuyện này anh đều không muốn nói, thật là làm cho người ta mắc cười. Nhìn thấy anh em của mình hạnh phúc, anh cũng từ trong cảm thấy vô cùng vui mừng và hâm mộ, giữa người với người phải nói duyên phận, ai cũng không cải biến được.
Sau khi đi vào phòng tiệc lần nữa, thì đôi cô dâu chú rể bắt đầu mời rượu, đây chính là lúc cô dâu chú rể đáng thương nhất, không có ăn không nói, còn phải rót một bụng rượu, may là trước đó đã chuẩn bị nước lạnh, nhưng Giang Tiềm vẫn súng thật đạn thật uống không ít rượu trắng, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không ngoại lệ, uống vài ly.
Giày vò đến bốn giờ chiều, mới đến khâu đoạn cuối cùng, là tiễn khách về, rồi người thân bạn bè ngồi vây chung một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên. Sau khi kết thúc, nên trở về khách sạn thì trở về khách sạn, nên về nhà thì về nhà. Tôn Kính Hồng nói muốn cho vợ chồng son có không gian cá nhân, cũng muốn ở chung với sui gia, cho nên bọn họ cũng dẫn Tưởng Thị Phi đến khách sạn, cả tòa biệt thự nhỏ chỉ để lại cho hai vợ chồng mới.
Cả đêm lửa nóng không đề cập tới, buổi sáng Triệu Nhiễm Nhiễm bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức khi nằm trong ngực Giang Tiềm.
"Ai vậy Giang Tiềm."
"Mẹ anh."
"Thế nào?"
"Trong nhà Tưởng Thị Phi đã xảy ra chuyện, rạng sáng hôm nay cậu ấy đã lái xe đi. . . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm dụi mắt, "Chuyện gì vội vã như vậy? Không phải anh ấy nói trở về chung với người nhà em sao."
Giang Tiềm ngáp, "Vợ cậu ấy siêu âm ra con gái, nên nói muốn phá thai, cậu ấy có thể không nóng nảy à."
Cơn buồn ngủ của Triệu Nhiễm Nhiễm mất ráo, người phụ nữ này quá ác. "Cũng sắp sáu tháng rồi, qua một tháng nữa đứa bé sinh ra là có thể sống rồi, bây giờ nạo thai là phá thai, là giết người."
"Mặc kệ cô ta." Giang Tiềm lười biếng kéo cô qua dùng chân ngăn chận, "Tưởng Thị Phi đi về thì không thể để chuyện như vậy xảy ra, huống chi có thể là người ta có ý tưởng riêng đấy."
"Cho dù có ý nghĩ của mình cũng khiến người ta khinh bỉ."
"Được được được, khinh thường cô ta, ngủ tiếp một lát, đâu có liên quan chúng ta."
Trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm có chút không thể bình tĩnh, đừng xem cô không có nhiệt tình yêu thương đứa bé, nhưng nghe nói chuyện này cũng khó tránh khỏi tức giận khó bình, vốn ghét người phụ nữ kia rồi, hiện tại càng thêm nhanh chóng thăng cấp.
"Đầu óc có bệnh, thật không biết sao các anh đều thích loại này." Câu sau nói rất nhỏ, Giang Tiềm cũng không nghe rõ, nói nhao nhao nóng hổi một lát, thì bị Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy ra.
"Sao thế vợ?"
"Không có việc gì, thấy không đáng giá giùm Tưởng Thị Phi."
Giang Tiềm bi phẫn ré dài, lòng đồng tình của vợ lại nổi lên, Vương Đan thật mẹ nó biết làm, tốt xấu mấy ngày nữa hãy làm, hiện tại trực tiếp ảnh hưởng đến phúc lợi của anh.
"Vợ, anh mặc kệ chuyện bọn họ, về sau mang thai em cũng không cần lo lắng bé trai hay bé gái, nhà anh không trọng nam khinh nữ, em cứ xem ba mẹ anh, trai hay gái cũng không để ý đâu, có một đứa là được."
Triệu Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái, "Vậy còn anh?"
"Con gái đi." Giang Tiềm vô cùng thành khẩn, xuất phát từ nội tâm, "Bé trai bướng bỉnh lắm, em xem lúc anh còn nhỏ mẹ anh muốn đánh anh cũng không bắt được, sinh bé gái đi, tốt nhất có dáng vẻ như em, anh quá đen."
Cho nên thật lâu về sau khi Giang Tiềm ôm đứa con trai đen như cục than của mình, ngẫm lại lời lúc này nói, thật muốn tát mình hai cái, đây tuyệt đối là ông trời đùa giỡn với anh mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bánh nhân đậu dính