Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 50: Tấu vang quân hôn




Toàn bộ hành trình hôn lễ đều do Tôn Kính Hồng an bài, điểm này người nhà họ Triệu không có dị nghị, mỗi nơi có phong tục riêng, nhập gia tùy tục rất bình thường. Hiện trường hôn lễ an bài cực kỳ xa hoa, không có dâu phụ rể phụ̀, chỉ có hai đứa trẻ hoa đồng 5, 6 tuổi không biết con của người họ hàng nào.

Buổi lễ kết hôn định tại buổi sáng tám giờ lẻ tám phút, chưa tới năm giờ, thợ trang điểm và trang phục đã tới rồi. Trần Tuyền và Trương Lam ba chân bốn cẳng nghênh người vào, còn vừa chỉ huy Triệu Trí Lược xách đồ cho người ta.

Sau một tiếng, Triệu Nhiễm Nhiễm trang điểm xinh đẹp, thật xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê đứng lên biểu diễn cho mọi người xem, Triệu Trí Lược không biết tại sao, đột nhiên đôi mắt nóng lên, ba mẹ Triệu chỉ không ngừng gật đầu nói không ra lời, Trương Lam dứt khoát ôm cổ Triệu Nhiễm Nhiễm, "Chị, chị tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất xinh đẹp nhất trên thế giới này."

"Có thật không?" Triệu Nhiễm Nhiễm cười, trên mặt là nét trang điểm tinh xảo nhất, tóc búi lên hết, đeo tấm lụa trắng phao không có bất kỳ trang sức gì lên, chỉ có một món đồ trang sức nhỏ bằng kim cương, thật giống như một đóa bách hợp trắng thuần khiết.

"Tuyệt đối tuyệt đối là thật." Trương Lam vỗ ngực bảo đảm, còn kéo Triệu Trí Lược tới đây, "Không tin chị hỏi anh họ, chị không tin em cũng nên tin em trai ruột của chị chứ."

Triệu Nhiễm Nhiễm cứ nhìn Triệu Trí Lược, cho đến mắt ê ẩm, chỉ thấy cậu dịu dàng vươn tay lau khô khóe mắt giúp mình, thấy được mắt cậu đỏ bừng chảy xuống chất lỏng, sau đó ôm cô vào ngực đại biểu vĩnh viễn bao dung, nhỏ giọng nói ở bên tai cô, "Chị, nhất định phải hạnh phúc, chỉ có chị hạnh phúc, em mới hạnh phúc."

Bọn họ vốn là cùng một thể, lệ thuộc vào nhau cùng trưởng thành, hôm nay cô lại men theo một cành cây khác trong cuộc sống, cảm giác bị ném bỏ trống rỗng và thất lạc, không chỉ Triệu Trí Lược có, thật ra thì Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không ít hơn cậu.

"Tốt lắm, hai chị em các con trở nên lụy tình như vậy từ khi nào." Triệu phu nhân xoa khóe mắt cho con gái, kéo qua cẩn thận chu đáo nhìn một lúc lâu, rồi quay đầu lại hỏi chồng, "Em nói, anh xem con gái bảo bối của chúng ta có xinh không?"

Triệu lão gia khó được cười, "Đẹp, con gái của anh sao không đẹp được."

Nụ cười ngàn năm một lần của Triệu lão gia khiến không khí giãn ra, Triệu phu nhân vuốt ve Triệu Nhiễm Nhiễm, "Lúc mới ra đời có 2kg, một cái chớp mắt đã sắp lập gia đình. Nhiễm Nhiễm, sau khi kết hôn phải sống hòa thuận với Giang Tiềm, không thể tùy hứng, không thể giận dỗi, phải kiên cường, con không chỉ là vợ của người ta, mà còn là một người vợ đồng chí đấy, hiểu không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, Triệu phu nhân lại quay đầu nói với chồng, "Anh cũng nói vài lời với con gái đi."

Triệu lão gia rất nghiêm chỉnh nói, "Điều ba muốn nói mẹ con đã nói rồi, chỉ có, Giang Tiềm về sau sẽ có nhiều lúc không thể tự chủ, có chuyện gì mình không làm được thì hãy về nhà, còn có ba mẹ và em trai lo cho con, con gái gả ra ngoài vẫn là bảo vật, không phải tát nước ra ngoài."

Triệu Nhiễm Nhiễm đi mấy bước đến cạnhb a, ôm lấy hông của ông, hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên cô làm nũng, "Ba, thật ra thì con thương ba nhất."

Mọi người đều cười, Triệu lão gia cứng ngắc vươn ngón tay ngắt hai má con gái, "Được, đi qua nói mấy câu với em trai con đi, trong lòng nó không thoải mái."

Thật ra thì cũng không có gì để nói, nắm tay nhau là có thể đại biểu tất cả tâm trạng rồi. Trần Tuyền nhìn tay của hai chị em này vẫn không buông ra, không nhịn được ghen tỵ trong lòng, "Sao tôi lại không có em trai chứ, anh tôi cứ trông tôi như em bé vậy, chỉ ước gì tôi sớm gả đi, đâu có không nỡ như Triệu Trí Lược chứ."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Chờ cô tìm được người trong lòng để gả thì bảo đảm anh của chị sẽ giống như tôi."

Ánh mắt Trần Tuyền rõ ràng buồn bã, vẻ mặt ngượng ngùng, "Khó khăn đó."

Cửa phòng bị gõ vang thì Trương Lam kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu. Hiện trường hôn lễ tổ chức ở khách sạn nhà cô dâu ở, nhà chồng trang bị nhiều xe dài cả con đường tới đón, kiểu xe nào cũng nổi tiếng, cậu đẩy Trần Tuyền một cái, "Ai, không biết nội tình, thật đúng là cho rằng chị tôi gả vào nhà giàu đấy, chỉ có bản thân chị ấy. . . ."

Hai người phụ nữ phúc hắc liếc mắt nhìn nhau, hết cách gật đầu một cái, chỉ có cô nàng ngốc còn chưa có khái niệm gả cho ai.

Lúc này người lớn nhà họ Triệu đã rời đi hết rồi, chỉ còn lại những người trẻ, dù vậy cũng hơn mười người. Nghe tiếng gõ cửa, cố ý không ai động, Triệu Nhiễm Nhiễm lại nóng nảy, "Sao mấy người không đi mở cửa?"

Trần Tuyền hơi tức giận, "Cậu xem cậu nôn chưa." Sau đó hướng về phía cửa lớn tiếng kêu, "Nào có đạo lý đón cô dâu xinh đẹp của chúng tôi đi dễ dàng thế, Trương Lam em nói có đúng hay không?"

Trương Lam lớn tiếng hòa cùng, "Đúng."

Có lẽ chú rể bên ngoài cũng không kịp đợi, nên tự mình kêu số, "Bao tiền lì xì đã chuẩn bị xong, hai vị em vợ, mau cho anh gặp vợ anh đi."

Triệu Trí Lược phun một ngụm nước ra, mọi người mừng rỡ.

"Không được, không được, chỉ có bao tiền lì xì thì không đủ thành ý."

"Vậy. . . . Các em còn muốn như thế nào chứ?" Giang Tiềm nóng nảy, níu lấy Tưởng Thị Phi hỏi. Tưởng Thị Phi khoát khoát tay, anh làm sao biết, lúc nãy vốn là do bọn họ đáp lời, nhưng Giang Tiềm chờ không kịp tự mình đáp, hơn nữa còn trả lời thế. . . . Anh thật không nhịn được phì cười, mất mặt quá.

Giang Tiềm hô to, "Mau mau mau, các vị em vợ, hít đất, chạy cầu thang hay là đứng tấn, chỉ cần cho anh nhanh chóng đón vợ, có yêu cầu gì cứ việc nói."

Lại một hồi cười ầm lên, Tưởng Thị Phi khổ sở nhắm mắt lại, thật mất thể diện, mất hết cả mặt mũi.

"Những chuyện đó anh đều am hiểu, nên chúng tôi không muốn xem, anh liền thổ lộ sâu sắc với Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi đi, trong sự tuyệt hảo phải mang theo thực tế, trong sự lãng mạn phải có chân thân, trong tình yêu sâu mang theo thành khẩn, phải. . . . Trước hết những thứ này đi, anh chuẩn bị một chút."

Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không kịp che miệng Trương Lam, nhưng người ta nói xong rồi. Đây không phải gây khó cho người ta sao, Giang Tiềm tốt nghiệp trung học thất bại rất nhiều lần, chữ học được hầu như đều trả lại rồi, làm sao có thể bắt anh ấy viết văn.

"Có lẽ hôm nay chị không thể thuận lợi gả đi."

Triệu Trí Lược gật đầu, vô cùng tán thành lời của cô.

Giang Tiềm bối rối, theo bản năng nhờ Tưởng Thị Phi giúp đỡ, Tưởng Thị Phi lắc đầu như trống lắc, "Đừng hy vọng vào tôi, tôi không hơn anh được bao nhiêu đâu, nếu Đặng Vĩnh Đào ở đây thì tốt, anh ta rất kiêu ngạo về vấn đề này."

Ánh mắt Giang Tiềm sáng lên, vội vàng rút điện thoại ra gọi, vừa nghe vừa gật đầu, dặn dò anh, "Anh nói với Tưởng Thị Phi trước, đừng cúp, chờ tôi một lát." Đặng Vĩnh Đào dĩ nhiên sẽ không cúp, anh rất vui mừng có thể nghe hiện trường.

"Nhiễm Nhiễm, anh. . . . Cái gì em."

Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, có một chỉ không hiểu hỏi lại, "Anh cái gì nó hở?"

Lúc này Tưởng Thị Phi đưa thẻ ghi chép cho anh, Giang Tiềm vừa nhìn liền sợ hãi rồi, lời này mặc dù ở trong lòng anh, nhưng thật sự là quá buồn nôn, nhưng. . . . Vẫn phải nhắm mắt đọc tiếp.

Hắng giọng vang lên:

"Khát vọng cả đời anh là giấu kỹ em, sắp đặt thích đáng, giữ tỉ mỉ, không khiến em kinh hoảng, không để em khổ sở, không cho em lưu lạc khắp nơi, không để em không có chỗ dựa, anh biết, anh vẫn biết, em hiểu được lòng anh. . . . ."

Lời tuy không nhiều lắm, nhưng vừa đọc xong, bên trong cửa lập tức vang lên tiếng khen.

Trương Lam cười trả lời, "Không tệ không tệ, đổi nguyện vọng cứu giúp cô gái thành lời hứa chăm sóc chị tôi cả đời, được rồi, cửa này qua được, nhưng bao tiền lì xì không thể thiếu."

Giang Tiềm quản khỉ gió nguyên sang của lời này là ai, có thể nhận được vợ thì mọi việc tốt đẹp, mau chóng bảo Tưởng Thị Phi nhét bao tiền lì xì vào. Cánh cửa mở ra, chỉ có một cánh tay duỗi ra huơ huơ, không cẩn thận liền nắm tay Tưởng Thị Phi. Giang Tiềm nhất thời mừng rỡ, "Ai ~~ đây là ai chứ? Sờ tay Tiểu Tưởng chúng ta làm gì?" Tưởng Thị Phi hung ác cho anh một đấm.

Cái tay kia vội vàng buông ra, trong chốc lát lại duỗi ra ngoài nhặt bao tiền lì xì rơi trên đất lên.

Trần Tuyền vừa đỏ mặt chia bao đỏ cho mọi người, vừa hung hăng nói với Triệu Nhiễm Nhiễm, "Giang Tiềm nhà mấy người thật là xấu miệng."

Cửa rốt cuộc được mở ra, Giang Tiềm nhìn liền thấy được Triệu Nhiễm Nhiễm ngồi trong cùng đầu tiên, lúc ấy anh liền sửng sốt, đầu óc trống rỗng. Không phải chưa từng gặp phụ nữ xinh đẹp, cũng không phải chưa từng thấy cô dâu xinh đẹp, nhưng người ngồi ở trong hôm nay, lại chỉ chân chân chính chính thuộc về anh, Nhiễm Nhiễm của anh tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất anh từng gặp, cũng là cô gái duy nhất khiến anh động lòng.

Bước chân không tự chủ liền đi về phía cô, sắp đến lại bị Triệu Trí Lược ngăn lại. Triệu Trí Lược cũng không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Triệu Nhiễm Nhiễm, cúi người xuống, bế cô lên trở lại trước mặt Giang Tiềm, trịnh trọng đặt cô vào trong ngực Giang Tiềm.

"Anh. . . . rể, em giao chị cho anh." Nói xong, hơi ngại ngùng nghiêng đầu qua, "Không cho phép ức hiếp chị ấy, nếu không gặp một lần đánh một lần."

Giang Tiềm ôn Triệu Nhiễm Nhiễm vào trong ngực thật chặt, "Yên tâm đi, từ nay về sau cậu không phải thiếu một người chị, mà là nhiều hơn một người anh."

Cướp được vợ, Giang Tiềm liền xoay người sải bước đi gấp, một nhóm người phía sau cười chọc chú rễ nóng lòng, anh cũng không để ý. Xuống lầu thận trọng đặt Triệu Nhiễm Nhiễm vào xe hoa rồi mình cũng chui vào.

Phong tục là cô dâu nên xuất giá từ nhà mẹ, ngồi xe hoa đến hiện trường hôn lễ. Nhà mẹ Triệu Nhiễm Nhiễm ở cách xa, chỉ có thể xuất giá từ khách sạn, Tôn Kính Hồng không sơ sót, cố ý bảo xe hoa lượn quanh thành một vòng rồi trở lại hiện trường hôn lễ.

Giang Tiềm vừa lên xe, lập tức không biết từ chỗ nào lấy ra một ly sữa đậu nành ấm áp, "Chưa ăn cơm phải không, mau uống."

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định uống nhưng nhìn mép ly lại sầu, mắt trông mong nhìn anh. Giang Tiềm vỗ ót một cái, lại nhanh chóng lấy ra một cái ống hút cắm vào, "Giờ uống được rồi, anh cố ý thỉnh giáo kinh nghiệm của Đặng Vĩnh Đào đấy."

Hai tiểu hoa đồng bên cạnh nhìn không chuyển mắt, Giang Tiềm trợn mắt, "Nhìn cái gì vậy, không có phần hai đứa."

Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy anh một cái, "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi." Giang Tiềm cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt của cô, "Cả đêm không ngủ, nửa đêm ba giờ thức dậy gọi Tưởng Thị Phi dậy nấu mì cho anh ăn." Nói xong, há miệng lại gần. Triệu Nhiễm Nhiễm chưa kịp đẩy, hai tiểu hoa đồng bên cạnh đã ‘ ha ha ha ’ bịt mắt vui mừng lên.

"Anh xem anh, trẻ con cũng cười anh đó."

Giang Tiềm cười hé hé, cúi đến cạnh tai cô nhỏ giọng nói, "Vợ, thật là đẹp mắt, cho anh hôn trước một cái chứ sao."

Lúc này cả tài xế lái xe cũng không nhịn được cười.

Xe hoa chậm rãi chạy một vòng cuối cùng quay trở lại, còn chưa có xuống xe, đã nghe được tiếng pháo vang liên tiếp, rất có khí thế. Cửa xe vừa mở ra, cái ống xịt màu liền phun từ trời xuống, hai người đứng lại, Giang Tiềm phủi sạch đầu cho Triệu Nhiễm Nhiễm, từ từ đi vào khách sạn rồi đứng lại chờ đợi.

Triệu Nhiễm Nhiễm bắt đầu khẩn trương, tay khoác trên khuỷu tay Giang Tiềm không tự chủ chặt lại chặt. Giang Tiềm vỗ vỗ tay của cô, "Chớ khẩn trương, có anh đây."

"Anh cũng khẩn trương đổ mồ hôi kia."

Trong lòng Giang Tiềm cũng chảy mồ hôi.

Theo người đi vào tiếng đàn Piano diễn tấu khúc quân hành hôn lễ chậm rãi vang lên, hai người kiên định bước chậm vào trong, đi theo ở đằng sau là hai tiểu hoa đồng. Trong đám người đông nghẹt lại không thấy được bóng dáng quen thuộc, Triệu Nhiễm Nhiễm đầy khẩn trương đưa ánh mắt tìm tòi bóng dáng của Triệu Trí Lược, không tìm được thì càng khẩn trương, cho đến khi bên tai truyền tới giọng nói nhỏ, Giang Tiềm cũng đang ngâm nga nho nhỏ theo tiếng nhạc khúc quân hành, trong lòng không hiểu sao bình tĩnh lại.

Người đàn ông này, chắc chắn là cảng dừng cả đời cho cô, dùng cánh tay mạnh mẽ nhốt chặt cô, cường ngạnh như muốn dẫn cô đi toàn bộ thế giới, từ đó về sau, trong từng góc ở thế giới nhỏ của cô tràn đầy giọng nói, dáng điệu và nụ cười của anh, cùng anh trải qua sương gió, trải qua đau khổ, cùng hưởng sắc mây, cùng hưởng sương mù, cùng hưởng ánh mặt trời, thậm chí rét lạnh, tình yêu vĩ đại và hôn nhân kiên trinh tựa như đất đai dưới chân, rất rộng lớn và bao dung. . . . . .