25-26
Chương 25: Tức giận – Hắn thở dài, để lộ ra vẻ đáng thương: “A Từ, ta chỉ là không chịu được cảnh muội phải chịu khổ sở.”
Thuốc giải đó nhanh chóng có tác dụng, Tạ Từ cảm thấy toàn thân không còn nóng nực khó chịu như trước nữa, chỉ là vẫn cảm thấy như có một lỗ hổng trong trái tim, trống rỗng rỉ ra khí nóng, cần một thứ gì đó để lấp đầy.
Nàng cuộn tròn thành một cục, vô thức r3n rỉ, tay không có nơi nào bám víu lại không có sức lực. Có người ôm chặt lấy thân thể yếu đuối của nàng từ phía sau, là một hơi thở quen thuộc, một số suy nghĩ thoáng qua trong đầu nàng, nhưng chúng thoáng qua quá nhanh nàng không kịp nắm bắt lại.
Bàn tay đặt trên lưng nàng lạnh buốt, có lẽ là do nhiệt độ cơ thể nàng quá cao nên khiến cho bàn tay của Tạ Vô Độ trở nên quá lanh.
Loại cảm giác lạnh lẽo đó dường như có thể dập tắt sự nóng bức đang tràn ra từ lỗ hổng trong trái tim, làm cho nàng không tự chủ được muốn tiến gần hơn. Tạ Vô Độ hô hấp loạn nhịp, ôm nàng vào trong ngực, tay chân nàng không lúc nào chịu ở yên, đôi tay vô thức chạm vào hết chỗ này dến chỗ khác, giống như lữ khách lạc đường trong làn sương trắng không tìm được lối ra.
Đầu Tạ Từ cũng nặng trĩu, nàng tìm một chỗ thích hợp dựa vào vai hắn, hơi thở ấm áp lại có chút háo hức. Tạ Vô Độ còn đang do dự, đợi khi nàng tỉnh dậy thì sẽ phải nói như thế nào với nàng.
Hắn từ từ buông tay xuống, luồn vào trong lớp váy nhiều tầng của nàng. Đó là một vùng đất xa lạ, chỉ tồn tại trong trí tượng tượng của hắn.
Trong trí tưởng tưởng của hắn, nàng hẳn là một con búp bê sứ xinh đẹp từ đầu đến chân chỗ nào cũng đều mềm mại, trắng hồng.
Nó có phần giống với tưởng tượng của hắn.
Làn da mỏng manh khi chạm đầu ngón tay vào có cảm giác mịn màng. So với nhiệt độ cơ thể của nàng, đầu ngón tay của hắn rất lạnh, móng tay lại càng mát lạnh hơn, đột nhiên bị chạm vào làm nàng không khỏi co rúm lại.
Tạ Vô Độ dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Hắn còn chưa kịp làm gì thì nàng đã lại dựa vào người hắn, đôi chân cân đối và mềm mại muốn được đầu ngón tay hắn nắm lấy nên lật đi lật lại. Tạ Vô Độ bình tĩnh lại, nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào d ái tai mỏng hồng hồng của nàng.
Bởi vì phải đến chùa Linh Phúc, nên chiếc khuyên tai hôm nay nàng đeo là một bông hoa sen được chạm khắc bằng ngọc bích, dưới ánh đèn ánh lên chút màu xanh.
Tạ Vô Độ đưa bàn tay đang rảnh rỗi còn lại ra, đỡ lấy đầu nàng, giúp nàng tháo khuyên tai ra.
Dùng một tay tháo khuyên tai của nữ tử vốn đã không dễ dàng, lại thêm việc chỉ cần chạm vào d ái tai nàng thì nàng sẽ phát ra những tiếng r3n rỉ, động tác của Tạ Vô Độ chậm rãi, nghịch nghịch những chiếc tua dưới bông sen ngọc.
Nàng rụt cổ lại, như đang muốn chống cự, nhưng lại dựa gần vào hắn hơn.
Do tác dụng của thuốc, cả người nàng nóng bức rơi đầy mồ hôi, chảy vào trong lòng bàn tay hắn. Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, cũng không biết là mồ hôi của hắn hay của người bên cạnh.
Trán Tạ Vô Độ chảy đầy mồ hôi, hắn nhắm mắt lại, dùng ngón tay chạm vào nàng. Vòng eo của nàng sụp xuống, toàn bộ cơ thể nàng như bị xé toạc, chìm vào vòng tay hắn.
……
Trong phòng im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tóc Tạ Từ ướt đẫm mồ hôi, dính vào vai và cổ. Mí mắt nàng rũ xuống, hàng lông mi dài dày khẽ run lên, nàng chỉ cảm thấy như lỗ hổng trong trái tim mình đã được vá lại, đạt được điều mình mong muốn nên toàn bộ sức lực của nàng như mất đi hết.
Trên chóp mũi Tạ Vô Độ có một tầng mồ hôi, yết hầu hơi động đậy, hắn ôm nàng không cử động.
Hồi lâu, hắn mới ôm nàng vào bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Nước trong bồn tắm vẫn còn nóng, cánh hoa bị Tạ Từ đẩy sang một bên. Tạ Vô Độ nắm tay nàng hôn lên vết thương lớn trên tay nàng. Vết thương không còn chảy máu nữa chỉ là còn đỏ, trông càng đỏ hơn trên nền da trắng ngần của nàng.
Tạ Vô Độ đứng dậy, đi ra khỏi cửa. Đám Lan Thời đều đang chờ trong đình, Tạ Vô Độ nói:
“Hầu hạ nàng ấy tắm rửa đi.”
Đám người Lan Thời không dám trì hoãn, lập tức đi vào trong phòng, Tạ Vô Độ đi ra khỏi Vô Song Các, nhanh chóng quay trở về Tế Tuyết Đường.
Hắn bước qua cửa rồi ngồi phịch xuống ghế, trông có vẻ không vui. Thường Ninh và Thanh Lan nhìn nhau, cùng nhau bước đến lo lắng hỏi thăm: “Vương gia có chỗ nào không khoẻ sao?”
Tạ Vô Độ nhắm mắt lại, ôm trán mình lắc đầu: “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta ở một mình một lát.”
“Vâng.” Hai người Thường Ninh và Thanh Lan trầm tư đóng cửa lại, chờ đợi ở bên ngoài cửa.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, không biết đã qua bao lâu, một khắc, hay là lâu hơn? Tạ Vô Độ mở mắt ra, nhưng cảnh tượng ban nãy cứ mãi hiện đi hiện lại trong đầu hắn, không cách nào buông xuống được.
Hắn buông tay xuống, ánh mắt rơi trên bàn tay của chính mình trong một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng là buông ra một tiếng thở dài.
Lúc này tâm trạng của hắn rất phiền muộn. Không biết giải thích như thế nào với Tạ Từ.
Đợi lúc Tạ Từ tỉnh lại, nàng sẽ nhớ lại chuyện này, dỗ dành nàng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tạ Từ chìm vào trong giấc ngủ sâu, mấy người Lan Thời hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, sau khi sấy khô tóc, lại đi mời đại phu đến bắt mạch. Đại phu nói, đã không có gì đáng lo lắng nữa, chỉ cần đợi tiểu thư tỉnh lại.
Chỉ là…….
Tạ Vô Độ ghét nhất là nghe thấy hai chữ “chỉ là”, ném ánh mắt như đao kiếm về phía đại phu. Đại phu run rẩy, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần: “Chỉ là tác dụng của loại thuốc này thực sự quá mạnh, tuy là bây giờ đã được giải trừ, nhưng sau này chỉ sợ trong cơ thể vẫn còn có sót lại một ít thuốc, phải qua một thời gian mới có thể loại bỏ hoàn toàn. Xin vương gia đừng bận tâm, dược tính của số thuốc còn sót lại này còn rất ít, không có gì đáng lo, chỉ cần nhịn một lúc là được.”
Trong lòng Tạ Vô Độ bình tĩnh trở lại, nói: “Thanh Lan, đưa đại phu về, thưởng lớn.”
Đại phu đứng dậy, lau mồ hôi trên trán rồi theo Thanh Lan đi ra ngoài. Thanh Lan lấy ra một trăm lượng vàng, cầm đống vàng nặng trịch trong tay, đại phu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy như vừa sống sót sau hoạn nạn.
Thanh Lan lấy vàng ra, lại nói với khuôn mặt không chút biểu cảm: “Hôm nay tiểu thư nhà ta vô tình trúng phong hàn, cơ thể không khoẻ, mới mời đại phu đến chữa trị, đúng không?”
Đại phu vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, lão hủ chính là đến chữa bệnh phong hàn cho tiểu thư.” Hắn hiểu là chuyện này liên quan đến danh tiếng của các cô nương, không thể lan truyền linh tinh.
Thanh Lan lúc này mới lộ ra nụ cười, “Mời đại phu, xe ngựa của vương phủ sẽ đưa ông về nhà.”
Việc này có nghĩa là phía vương phủ đã biết chi tiết về nhà cửa của hắn, hắn chớ có mà để lộ chuyện. Đại phu ngồi không yên trong xe ngựa, mãi cho đến khi đưa ông ta về đến nhà xong, Thanh Lan mới quay về vương phủ.
Tạ Vô Độ đến thăm Tạ Từ, nàng đang ngủ say, khuôn mặt như phù dung hơi đỏ lên, có lẽ là do chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hắn ngồi bên giường, không biết nàng lúc nào sẽ tỉnh lại.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, chuyện này phải dỗ dành nàng như thế nào.
Do tình hình cấp bách, huynh muội tình thân…… còn có thể nói gì nữa đây?
Tạ Từ đã ngủ cả đêm, Tạ Vô Độ cũng đã túc trực bên giường nàng cả đêm. Tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn ở góc bàn, chiếc chao đèn bằng thủy tinh cháy rụi tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, in nhẹ bóng dáng hắn lên tấm thảm lông dê màu xám.
Trên chiếc bàn vuông có một chiếc lư hương Toan Nghê mạ vàng hướng mặt về hướng Nam, nhẹ nhàng tỏa ra hương thơm êm dịu. Mùi thơm rất dễ chịu, nhưng Tạ Vô Độ vẫn cảm thấy mùi hương trên người nàng thơm hơn.
Ban ngày, mùi thơm nhẹ của nàng theo mồ hôi mà lan tới mũi miệng hắn, đối với hắn mà nói, còn có tác dụng hơn nhiều so với loại thuốc bỉ ổi kia.
Vừa nghĩ đến đây, thì một loạt các cảnh tưởng khác lại kéo nhau mà hiện ra.
Nàng hơi nghiêng đầu, cắ n môi dưới, nhịn không được mà phát ra những âm thanh thể hiện ra sự vui sướng. Mà người đã mang đến cho nàng sự vui sướng này, chính là hắn.
Tạ Vô Độ hơi giơ tay lên, duỗi lòng bàn tay ra, sau đó hơi cong lại, như đang nhớ lại cảm giác dinh dính đó.
Lòng bàn tay của hắn, vạt áo của hắn đều nhuốm mùi hương của nàng.
Không nên nghĩ đến, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ đến.
Tạ Vô Độ thở dài một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng nàng.
Bầu trời trong đình tối tăm, trăng khuyết ẩn trong mây, sao cũng thưa thớt.
Tạ Vô Độ thu hồi ánh mắt, quyết định đi xem hai tên rác rưởi kia.
Trong địa lao, Tiêu Vũ Phong và Tào Thuỵ dựa vào nhau ngủ, bọn họ đều bị bịt kín miệng, không thể nói chuyện. Lúc đầu còn có thể dùng ánh mắt oán trách lẫn nhau, nhưng sau khi ở lại một thời gian dài, cái lạnh và bóng tối của địa lao làm cho bọn họ không chịu nổi nữa mà thiếp đi cùng nhau.
Gió lạnh thổi qua, dù có đang ngủ cũng không chịu nổi mà rùng mình.
Thanh Lan dùng ngọn đuốc trong tay thắp mấy ngọn đèn trong hành lang địa lao, xung quanh sáng lên vài phần. Tạ Vô Độ nhìn hai người Tiêu Vũ Phong và Tào Thuỵ, trên môi lộ ra nụ cười khinh bỉ, đá mạnh vào cửa phòng giam một cái.
Tiếng xích trên cửa kêu leng keng, làm cho hai người đang ngủ đó tỉnh dậy.
Tiêu Vũ Phong vẫn còn mơ hồ, nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy là Tạ Vô Độ, ánh mắt liền thay đổi.
Hắn không biết Tạ Vô Độ muốn làm gì hắn, hắn vốn có lòng tin, nhưng bị giam cầm lâu như vậy, đã bắt đầu mất đi lòng tin.
Đêm nay hắn không về cung, chắc hẳn mẫu hậu rất nhanh sẽ cảm thấy có chuyện không ổn sau đó phái người đến cứu hắn phải không?
Tạ Vô Độ cười mỉa mai, nhìn bộ dạng hèn nhát của hắn, sao hắn lại dám động dến người của mình chứ?
“Nhị hoàng tử hôm nay nói, không lâu sau người chính là thái tử, mà ta là thần tử, bất kính với người sẽ không có kết quả tốt.” Hắn nói một cách chậm rãi, nói ra từng chữ một một cách bình tĩnh, không biết vì sao lại làm cho Tiêu Vũ Phong nghe đến lạnh sống lưng.
Hắn muốn giảo biện, nhưng miệng đã bị bịt lại, chỉ có thể ưm ưm a a mấy tiếng.
Tạ Vô Độ lại nói: “Hình như Nhị hoàng tử đã quên mất, mấy ngày trước, hoàng hậu nương nương còn muốn lôi kéo ta, muốn ta nói mấy câu tốt về nhị hoàng tử.”
Hứa hoàng hậu có thể được coi là kẻ thức thời nhưng đáng tiếc đứa con trai do bà sinh ra lại là một kẻ ngốc.
Tiêu Vũ Phong có hơi kích động, hắn muốn nói, hắn đã biết lỗi rồi, xin Tạ Vô Độ tha cho hắn một lần.
Tạ Vô Độ nghe hắn r3n rỉ, lại nói: “Vốn dĩ ta muốn nói vài câu tử tế cho nhị hoàng tử, nhưng bây giờ…”
Hắn nhìn đi chỗ khác, chơi đùa với chiếc nhẫn ngọc trong tay, bây giờ hắn chỉ muốn gi ết chết hắn ta.
Tạ Vô Độ cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
Tiêu Vũ Phong nhìn bóng lưng Tạ Vô Độ rời đi, dù trời có lạnh đến mấy cũng không ngủ được nữa.
-
Lúc Tạ Từ tỉnh lại, đập vào mắt là không gian quen thuộc, Vô Song Các.
Nàng xoa xoa lông mày, chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn có chút uể oải.
“Lan Thời.” Nàng thấp giọng gọi.
Lan Thời nhanh chóng đi vào, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Tiểu thư, người tỉnh rồi à?”
Nàng rót một tách trà ấm, đưa tới bên miệng Tạ Từ, Tạ Từ làm ẩm môi và cổ họng, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân hơi đau nhức và yếu ớt. Ký ức chậm rãi quay trở lại, Tạ Từ bước xuống giường dừng lại, sau đó ngồi phịch xuống mép giường.
Lan Thời thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng hỏi: “Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần mời đại phu không? Trúc Thời, ngươi nhanh đi mời vương gia đến.”
Trúc Thời nhận lệnh, đi về phía cửa, bị Tạ Từ gọi lại: “Chờ đã! Quay trờ về!”
Hơi thở của Tạ Từ cứng đờ khi những hình ảnh mạnh mẽ ùa về trong đầu nàng. Sắc mặt nàng tái nhợt.
Trúc Thời vội vã dừng lại, không dám động đậy nữa, nhưng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc: "A Từ tỉnh dậy rồi à?”
Tạ Từ ngước mắt lên, từ xa bắt gặp ánh mắt của Tạ Vô Độ.
Đầu óc nàng vẫn còn rối bời, không hiểu sao lại trở thành như thế này.
Tạ Vô Độ đã tới gần, đôi giày gấm mũi tròn dừng trước mặt nàng, hỏi nàng: “A Từ có chỗ nào không khoẻ không?”
Tạ Từ mím môi, lắc đầu, không nhìn vào mắt Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nói chuyện với nàng như trước. Lan Thời muốn hầu hạ nàng chải đầu nhưng bị Tạ Vô Độ đẩy sang một bên, hắn cầm lấy lược, một tay cầm lấy mái tóc dài của nàng, một tay chải tóc.
Giống như lúc nàng còn nhỏ, hắn cũng sẽ chải tóc cho nàng.
Lúc còn nhỏ……hắn là huynh trưởng của nàng……bọn họ sao có thể như vậy được?
Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt hắn trong tấm gương đồng.
Tạ Từ mím môi thành một đường mỏng, suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Nàng rất không vui.
Tạ Vô Độ rũ mắt xuống, giải thích trước: “Ta đã tìm thuốc giải cho muội, nhưng… đại phu nói thuốc đó dược tính quá mạnh, cho dù có thuốc giải, muội cũng phải phát ti3t hoả khí thêm vài lần.”
Tạ Từ trầm mặc hồi lâu mới nói: “Lẽ nào ta sẽ chết sao?” Kìm nén sự bất mãn.
Tạ Vô Độ cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn cả, lúc ngươi còn nhỏ ta ôm ngươi, ngươi còn từng tè vào người ta. Tình cảm giữa hai ta còn cần gì phải quan tâm đ ến chuyện này?"
Tạ Từ quay đầu lại, nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có chút tức giận. Hắn thở dài, làm bộ đáng thương: “A Từ, ta chỉ là không chịu nổi cảnh muội phải chịu khổ.”
Sự tức giận của Tạ Từ nghẹn lại trong cổ họng, sau đó chậm rãi tiêu tán, nàng quay người lại, nói: “Lúc nhỏ và bây giờ sao có thể giống nhau được?”
Nàng thò tay vào tron hộp lấy ra một chiếc kẹp tóc hình hoa hồng, cầm lấy nghịch nghịch, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chẳng lẽ hồi nhỏ ta có thể tè lên người huynh, bây giờ cũng có thể sao?"
Tạ Vô Độ suy nghĩ, nói: “Nếu như muội muốn thì cũng không phải là không được.”
Tạ Từ lại tức giận cau mày, tức giận đến cười lớn, quay đầu mắng hắn: "Tạ Vô Độ! Ngươi bị bệnh đúng không?"
[Tác giả có lời muốn nói]
Ca ca: cũng không phải là không được.
Chương 26: Tính sổ
Tạ Vô Độ vuốt v e mái tóc đen nhánh của nàng, nắm trong tay, từng lọn tóc đen nhè nhẹ xuyên qua các kẽ tay của hắn. Đại Yến coi mái tóc dài dày dặn đen nhánh là một vẻ đẹp, vì vậy cô nương nào cũng đều vô cùng chú trọng bảo dưỡng tóc, tất nhiên Tạ Từ cũng không ngoại lệ. Tóc nàng trời sinh đã đen nhánh dày mượt, ngày thường lại chú trọng bảo dưỡng, mỗi lần gội đầu đều là một đống trình tự rườm rà, cẩn thận tỉ mỉ, cho nên vô cùng mềm mượt óng ả, các ngón tay sờ lên sẽ cảm thấy thoải mái. Khi các sợi tóc tung bay, còn mang theo một chút mùi hương hoa quế.
“Có lẽ là có.” Hắn chầm chậm cười, còn dõng dạc trả lời lại nàng, buông những lọn tóc dài trong lòng bàn tay xuống, chỉ để lại một ngón tay đùa nghịch tóc, quấn thành từng vòng, tóc dài mềm mại từ từ buông ra.
Tạ Từ bị hắn nghịch tóc như vậy, sắp tức giận đến nơi rồi, nhìn thấy hắn vẫn còn chơi đùa với tóc của mình, thì nàng liền kéo tóc đang trên các kẽ tay của hắn lại, muốn hắn đi ra ngoài.
“Đừng ở chỗ này làm phiền thêm nữa.”
Tạ Từ không nói thêm gì chỉ đẩy người ra khỏi phòng, ra lệnh cho Lan Thời và Trúc Thời đóng cửa lại, cứ như vậy mà nhốt Tạ Vô Độ ở ngoài. Võ Ninh vương quyền khuynh triều dã, cứ như vậy bị đuổi ra khỏi cửa không chút lưu tình, đứng ở cửa rũ mắt bật cười.
Thường Ninh và Thanh Lan đều là những người đã đi theo hắn nhiều năm, nên đều có chút hiểu biết tính tình của hai người bọn họ, bởi vậy thấy thế liền biết, là Tạ Từ tức giận.
Bọn họ không biết Tạ Từ sau khi bị Tạ Vô Độ đưa trở về phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy, Vương gia hao hết tâm tư vì tiểu thư như vậy, kết quả tiểu thư lại còn tức giận với Vương gia.
Nhưng mà tính tình tiểu thư luôn luôn như thế, đối với người ngoài thì luôn ngoan ngoãn, nhưng đối với Vương gia, thì càng ngày càng xấu tính hơn. Nhưng cũng không còn cách nào, dù sao thì Vương gia cũng nguyện ý.
Thường Ninh và Thanh Lan đều cúi đầu, chỉ coi như chưa thấy gì.
Tạ Vô Độ đứng ở ngoài cửa khoanh tay, kiên nhẫn chờ.
Dưới mái hiên có treo một cái chuông gió, mỗi khi gió thổi qua, sẽ phát ra những âm thanh trong trẻo và sâu lắng. Buổi sáng ngày hè ấm áp dễ chịu, ánh mặt trời đã vươn qua tường vây, lọt vào sân viện.
Bàn trang điểm đối diện cửa sổ, cửa sổ đang mở, ánh mặt trời và gió mát cùng nhau lùa vào trong phòng. Gió mát lướt qua mặt, Tạ Từ buông tiếng thở dài, ném chiếc trâm cài hoa hồng ở trên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lan Thời đang ở phía sau giúp nàng chải tóc, không biết nói cái gì, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên trong lòng tiểu thư sẽ không thoải mái. Các nàng cũng không nghĩ tới, vị nhị hoàng tử kia dám hành sự như thế……
Thật sự thì trong lòng Tạ Từ đang rất phức tạp, một mặt, nàng tức giận hành động của Tiêu Vũ Phong. Hắn là cái gì, mà cũng dám mơ ước nhúng chàm nàng? Còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, nói những lời bẩn thỉu…
Nàng hận không thể giế t chết hắn.
Mặt khác, lại không phải vì Tiêu Vũ Phong, mà là vì Tạ Vô Độ.
Nàng ngước mắt, nhìn bản thân mình trong gương.
Nàng không phải con gái ruột của trưởng công chúa, không phải muội muội ruột của hắn, trưởng công chúa chỉ trong một đêm không chút do dự từ bỏ nàng.
Nàng còn nghĩ rằng, không sao cả, nàng vẫn còn có Tạ Vô Độ.
Nàng coi Tạ Vô Độ là ca ca.
Cho dù rất nhiều thời điểm nhìn bọn họ ở chung không biết lớn bé, không có quy củ, nhưng mà, nàng thật sự coi Tạ Vô Độ là ca ca.
Không chỉ có ca ca, mà còn là tất cả những thứ nàng có.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tạ Từ không thể chấp nhận chuyện mất đi mẫu thân, lại mất luôn cả a huynh.
Tạ Vô Độ nói, tình cảm giữa bọn họ, hà tất phải để ý mấy thứ đó? Nhưng mà, cho dù tình cảm có tốt như thế nào, thì cũng có một số việc không nên xảy ra giữa huynh muội, không có huynh muội nhà ai như vậy cả.
……
Nàng rơi vào trầm tư, nhớ lại một ít chuyện hôm qua, hít một hơi thật sâu, vứt hết những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Thay y phục xong, thì cũng đã qua nửa canh giờ. Trong đó có một phần là do Tạ Từ cố ý làm các nàng chậm lại một chút, cũng là do nàng khó tính, cho nên kén cá chọn canh, nào là màu sắc xiêm y này khó coi, nào là kiểu dáng của váy áo kia khó mặc… Từ trâm cài, hoa tai, vòng cổ đến xiêm y, giày dép đều sẽ bắt bẻ một lần, mới xong.
Khi mở cửa, Tạ Vô Độ còn đứng chờ ở cửa, Tạ Từ có chút ngạc nhiên.
Hô hấp nàng ngưng đọng, có chút không muốn đối mặt với hắn.
Nhưng Tạ Vô Độ lại rất thản nhiên, nhìn về phía nàng, hỏi:
“Muốn đi tính sổ hay không?”
Hắn duỗi tay rung nhẹ một bên chuông gió, âm thanh đinh đang vang lên.
Tạ Từ nhíu mi, ngay sau đó mới phản ứng lại, chắc là đi tìm Tiêu Vũ Phong tính sổ.
“Muốn.” Trên khuôn mặt nàng hiện ra vài phần sắc bén, mỹ nhân như đao.
Tạ Vô Độ cười cười, nói đi.
Hoàn cảnh trong địa lao u ẩm ướt lại dơ bẩn, Tạ Vô Độ tất nhiên không thể mang Tạ Từ đi đến chỗ đó. Hắn sai người đưa Tiêu Vũ Phong từ địa lao ra đây, nhốt vào một cái phòng cũ kỹ.
Tiêu Vũ Phong bị trói ở trên ghế, hắn đã không ăn uống gì cả ngày nay, cũng không thể bình yên ngủ một giấc, giờ phút này râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch, vẻ mặt tiều tụy và chật vật. Hắn không biết Tạ Vô Độ trói hắn vào nơi này làm gì, hắn vừa mệt vừa sợ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tào Thụy bị tách ra đưa đi chỗ khác, trong căn phòng này chỉ có một mình Tiêu Vũ Phong.
Tiêu Vũ Phong cảm thấy bất an, hắn muốn giãy giụa, nhưng phát hiện càng giãy giụa chỉ càng làm dây thừng bó chặt hơn. Hắn chưa từng phải chịu khổ bao giờ, vai không thể gánh tay không thể xách, da thịt toàn thân đều non mịn, làm sao có thể chịu được thống khổ như vậy, giãy giụa vài cái rồi cũng không dám giãy giụa nữa.
Khi Tiêu Vũ Phong chuẩn bị ngủ gục, thì cửa bị người đẩy ra, kẽo kẹt một tiếng, làm tinh thần hắn lại căng chặt lên.
Hắn mở mắt ra, nhìn về phía cửa, thấy Tạ Từ.
Nàng vẫn cao quý như vậy, một thân y phục tinh xảo, trong ánh mắt lạnh lùng đều là sự miệt thị và ghét bỏ, còn có chút tức giận không thể che giấu.
Tiêu Vũ Phong dán chặt vào lưng ghế, đã biết tại sao Tạ Từ lại xuất hiện. Từ nhỏ tính tình nàng đã rất nóng nảy, chắc chắn sẽ không để bản thân bị ức hiếp.
Đi theo sau Tạ Từ là Tạ Vô Độ, hai người cách nhau vài bước.
Ánh mắt Tạ Vô Độ vẫn lạnh như băng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tạ Từ nhìn Tiêu Vũ Phong, nhếch miệng, “Ngày hôm qua không phải rất ngang ngược sao? Thế nào, có phải bổn tiểu thư đã từng nói với ngươi, bổn tiểu thư sẽ giết ngươi hay không.”
Bên người Thường Ninh và Thanh Lan đều luôn luôn mang theo bội kiếm, Tạ Từ xoay người rút kiếm của Thanh Lan ra, cây kiếm kia vô cùng sắc bén, từ trên thân kiếm, Tiêu Vũ Phong có thể nhìn thấy mặt của mình, tràn ngập sự sợ hãi.
Tạ Từ đem kiếm áp lên má Tiêu Vũ Phong, cảm xúc lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.
Tiêu Vũ Phong liều mạng lui về sau, nhưng hắn bị trói ở trên ghế, cố thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Hắn liều mạng phát ra âm thanh: Hắn là đương kim nhị hoàng tử, là con của Hoàng Hậu, bọn họ không thể giết hắn, bằng không bọn họ cũng sẽ không yên thân!
Hắn kích động đến mức nước miếng chảy dọc theo khóe miệng xuống, Tạ Từ chán ghét mà chậc một tiếng, cầm kiếm, chỉ đến trước người hắn: “Ngươi nói, ta nên chọc ở đây của ngươi? Hay là chọc ở đây?”
Mũi kiếm dừng ở trên ngực Tiêu Vũ Phong, rồi lại dừng ở vị trí hạ bộ của hắn.
Tiêu Vũ Phong sợ tới mức run bần bật, chuẩn bị khóc đến nơi rồi. Nếu không có chỗ đó, không phải là hắn sẽ thành thái giám sao?
Tạ Từ cảm thấy buồn cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện tại biết sợ rồi?”
Nàng nhấc thanh kiếm, đột nhiên chém xuống chỗ đó.
Tiêu Vũ Phong sợ tới mức nhắm hai mắt lại, run run, chỉ nghe thấy keng một tiếng, là kiếm chém vào ghế ngồi của hắn.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ.
Tạ Từ vẫn hiểu rõ là nên có chừng mực, nàng không muốn làm Tạ Vô Độ khó xử. Hơn nữa, nàng cũng không muốn làm bẩn tay mình.
Tạ Từ lại nhấc thanh kiếm lên lần nữa, để vào vị trí bụng của Tiêu Vũ Phong, rồi sau đó thật sự đâm kiếm vào. Nàng rút kiếm ra, liền ném cho Thanh Lan, nhanh chóng lấy khăn lau lau tay mình, giống như dính phải thứ đồ gì đó rất bẩn, biểu tình ghét bỏ đến cực điểm.
Tiêu Vũ Phong có mưu đồ gây rối với nàng trước, nàng đâm Tiêu Vũ Phong một kiếm cũng không tính là vô cớ gây rối.
Không trúng điểm yếu, cũng chỉ cần dưỡng thương mấy ngày là khỏi.
Tạ Từ xoay người, xách váy lên, chán ghét ra khỏi cửa, nói với Lan Thời: “Trở về thay đồ, bộ y phục này ném đi, dính đen đủi rồi.”
Tạ Vô Độ liếc mắt với Thanh Lan, Thanh Lan hiểu ý, đi tìm một vị đại phu.
Bây giờ mới là để cho A Từ tính sổ chuyện cũ, không thể để cho Tiêu Vũ Phong chết như vậy được, hắn vẫn còn vài chuyện muốn tính sổ với Tiêu Vũ Phong.
-
Tiêu Vũ Phong đi một đêm chưa về, Hứa hoàng hậu cho rằng hắn lại đi lêu lổng, tìm người hỏi thăm, phát hiện hắn quả thực không đi tìm Mang tiên sinh, mà là đi tìm Tào Thụy.
Hứa hoàng hậu hận rèn sắt không thành thép: “Cái thằng bé Vũ Phong này, thật là…… Không để lời ta nói trong lòng một chút nào, hắn có biết tranh thủ thời gian hay không? Mau, phái người đi đưa hắn về.”
Người được phái ra hoang mang bối rối trở về: “Hoàng Hậu nương nương, không thấy nhị hoàng tử.”
Hứa hoàng hậu đập bàn đứng dậy, “Sao lại không thấy? Một người sống như vậy, sao đang êm đẹp lại không thấy tăm hơi đâu? Tào Thụy đâu? Nó không không phải là ở cùng Tào Thụy sao?”
“Tào thế tử cũng không thấy. Người ở Ngụy Quốc công phủ nói, hôm qua nhị hoàng tử thật sự từng đến phủ, nhưng mà sau đó liền đi ra ngoài cùng thế tử, nhưng lại không thấy trở về.”
Hứa hoàng hậu có chút choáng váng, đỡ thái dương ngồi xuống, “Có phải là ở hoa lâu nào trong thành hay không? Mau, phái người đi tìm. Đừng kinh động đến Thánh Thượng.”
Lúc này Hứa hoàng hậu còn tưởng rằng việc này không quá nghiêm trọng, muốn lặng lẽ giải quyết. Nhưng tận đến khi lục tung khắp nơi có thể đi trong thành một lần, cũng không tìm được người, nàng mới bắt đầu hoảng loạn, vội vội vàng vàng cầu đến hoàng đế.
“Thánh Thượng, Vũ Phong không thấy đâu, thỉnh Thánh Thượng nhanh chóng phái người điều tra, chỉ sợ là bị kẻ xấu bắt đi rồi.”
Hoàng đế biết rõ đứa con trai này, nhíu mày hỏi: “Sao lại không thấy?”
Hoàng Hậu cũng không giải thích rõ được, khóc lóc nói tiền căn hậu quả, cầu hoàng đế nhanh chóng phái người đi tìm.
Hoàng đế sau khi nghe xong, bất đắc dĩ thở dài, phái người đi các nơi trong thành tìm nhị hoàng tử.
Bày binh bố trận lớn như thế, toàn Thịnh An thành đều đã biết nhị hoàng tử mất tích.
Cũng thật kỳ quái, hai người lớn như vậy, thế mà lại không có chút động tĩnh nào.
Hứa hoàng hậu đã gấp đến độ ăn không ngon, đúng lúc này, Tạ Vô Độ cuối cùng cũng mang đến manh mối.
“Thánh Thượng, thần nghe nói, là có kẻ xấu bắt nhị hoàng tử đi.”
Mỗi ngày Thánh Thượng đều bị Hoàng Hậu làm ồn ào đến đau đầu, nghe được lời này, ánh mắt sáng ngời: “Liễm Chi, ngươi có thể đưa nhị hoàng tử trở về không?”
Tạ Vô Độ chỉ nói: “Thần chắc chắn tận lực.”
-
Mấy ngày nay Tạ Từ vẫn luôn trốn tránh Tạ Vô Độ, mấy người Lan Thời phát hiện ra, đám Thanh Lan cũng nhìn rõ, sao Tạ Vô Độ lại không thấy được?
Không muốn dùng bữa cùng hắn, mỗi lần hắn tới tìm nàng, thì nàng luôn có các loại lý do không muốn gặp mặt.
Trong thư phòng, Tạ Vô Độ trầm mặc viết một chữ “Từ” trên giấy Tuyên Thành.
Tình tình của nàng…, thật đúng là… rất kém.
Hắn bật cười, trong lòng nói ra lời ghét bỏ, nhưng trong đáy mắt lại là ý cười vô tận.
Tính tình kém, cũng là do hắn nuông chiều mà ra. Tính tình xấu một chút, người bên cạnh sẽ không thể chịu đựng được, nhưng hắn thì không, cho dù nàng ương ngạnh cỡ nào, hắn đều cảm thấy vui vẻ. Tốt nhất là tính tình cứ xấu đến mức trên đời này không người nào nguyện ý chịu đựng, kể từ đó, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
Cho dù nàng có ương ngạnh như thế nào, hắn đều có thể làm hậu thuẫn cho nàng.
Cho nên hắn từng bước một trở thành quyền thần, cũng là vì muốn có thể bảo vệ nàng
Tạ Vô Độ gác chiếc bút lông sói trong tay xuống, dựa vào lưng ghế, có chút khó khăn, hiện tại phải làm như thế nào mới có thể dỗ được nàng đây.