Vô Độ Nuông Chiều

Chương 12




23-24

Chương 23: Hạ dược - Giọng nói của nàng dưới tác dụng của thuốc trở nên nghẹn ngào, có hơi nũng nịu: "Sao giờ huynh mới đến?"

Người của Tào Thuỵ vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của phủ Võ Ninh Vương, phủ Võ Ninh Vương được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trước mắt không thể sắp xếp người vào bên trong được, chỉ có thể theo dõi từ bên ngoài, chờ Tạ Từ đi ra ngoài.

Mỗi lần Tạ Từ đi ra ngoài, người của Tào Thuỵ thường đi theo theo dõi từ xa, quan sát xem bình thường nàng đi đâu, khi nào sẽ về, ở lại trong bao lâu, đều ghi chép kĩ càng mới về báo cáo lại với Tào Thuỵ.

Hoạt động bình thường của Tạ Từ cũng không khác là mấy so với đám quý nữ đó, không có gì ngoài việc đi dạo phố mua những đồ mà các nữ tử vẫn thích, tiệm son phấn, tiệm bán y phục may sẵn, tiệm vải, tiệm trang sức, sau đó là quán trà, quán hát, thỉnh thoảng sẽ đến Nhất Phẩm Cư một chuyến dùng cơm, nếu là ngày lành tháng tốt, cũng đến chùa Linh Phúc thắp hương cầu nguyện.

Tạ Từ ba đến năm ngày sẽ đi ra ngoài một lần, mỗi lần đi ra ngoài đều dẫn hai mươi người cả nha hoàn và các mama theo phục vụ, nếu như muốn ra tay, thì phải loại trừ đám người này trước.

Mà ngoài việc đó ra, nếu như muốn hạ dược, thì phải trộn thuốc với thức ăn hoặc nước trà thì mới có thể thần không biết, quỷ không hay, không bị phát hiện. Nếu như có thể hạ dược thành công, phải làm thế nào để

có thể tránh tai mắt mà dẫn người rời đi cũng là cả vấn đề.

Sau khi đưa người đi, còn phải tìm một nơi yên tĩnh để dễ bề làm chuyện vui vẻ, nơi này không nên náo nhiệt, người ta sẽ dễ phát hiện ra manh mối, tốt nhất là tìm nơi yên tĩnh hẻo lánh, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay. Ngay cả khi đám nha hoàn, ma ma phát hiện không thấy người đâu nữa, đi báo quan, thì khi tìm được người cũng đã muộn rồi.

Mỗi một bước đều phải tính toán cẩn thận.

Tào Thuỵ vì chuyện này mà hao tâm tổn trí, sau khi quan sát hành động của Tạ Từ vài ngày, mới nghĩ được một kế hoạch.

Ngày đầu tiên của tháng sáu, thời tiết ở thành Thịnh An đã nóng lên, mặt trời như thiêu đốt, Tạ Từ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa sơn đỏ rèm lam, mắt khép hờ, vô cùng buồn ngủ.

Nàng có một số vấn đề khổ sở khi đến mùa hè, hễ đến mùa hè, trạng thái tinh thần của nàng sẽ kém đi rất nhiều, lại còn ngồi xe ngựa nên càng chán nản hơn.

Ngày mồng một và ngày rằm đều là thời điểm chùa Linh Phúc đông đúc nhất, vào thời tiên đế dân chúng khó khăn, đời sống của bách tích khổ cực lầm than, không biết vì sao, lại thích cầu thần bái phật, vì vậy từ thời điểm đó Phật giáo đã trở nên thịnh hành ở Đại Yến cho đến ngày nay.

Hôm nay không chỉ có các bách tính bình thường đến dâng hương, mà còn có cả các thế gia quý tộc, vậy nên cỗ xe ngựa xa hoa của Tạ Từ cũng không được coi là quá phô trương trong số xe ngựa.

Xe ngựa xuôi theo dòng xe dừng lại dưới chân núi chùa Linh Phúc, nơi này đã có rất nhiều xe ngựa đậu lại.

Khi xe dừng lại, Lan Thời gọi Tạ Từ dậy, Tạ Từ mở mắt ra, cảm thấy lồ ng ngực thắt lại, phải bấu vào tay Lan Thời để xuống xe ngựa.

Hai người phụ nữ khỏe mạnh cầm một chiếc ô lớn, trên chiếc ô được vẽ bằng mực màu, phác hoạ một bức tranh hoa sen mùa hè, che cho Tạ Từ trong bóng râm không để chút ánh nắng mặt trời nào chiếu vào người nàng.

Nhưng khi giữ lại quá nhiều chỗ cho nàng, chắc chắn sẽ làm chỗ của người bên cạnh bị thu hẹp, vậy nên có người phàn nàn:

“Nhà ai mà phô trương thế?”.

Có người nhỏ giọng đáp lại:

“Nàng ấy chính là đệ nhất mỹ nhân của thành Thịnh An, là em gái của Võ Ninh vương đương nhiệm.”

Người đó nhìn xuống bên dưới chiếc ô, quả nhiên có đôi môi đỏ mọng, rực rỡ như đoá phù dung, lai nghe nói nàng là em gái của Võ Ninh Vương, liền không nghị luận nữa.

Cuộc đối thoại của bọn họ sớm đã bị Tạ Từ nghe thấy, đã lâu như vậy rồi, Tạ Từ không còn quá để tâm đ ến những lời nghị luận như thế này nữa. Dưới ô, nàng ngẩng đầu, ngước đôi mắt ướt át nhìn về chùa Linh Phúc.

Trăm bậc thang uốn lượn, khúc khuỷu ẩn hiện trong núi, lòng nhiệt tình của những người dâng hương không vì con đường này mà giảm bớt, theo quan điểm của họ, đây là thái độ thành kính. Khách dâng hương chen chúc nhau, chật kín lối đi, Tạ Từ thu hồi ánh mắt, nhấc nhẹ váy lên, bước lên bậc thang.

Nàng hôm nay đến không phải chỉ đơn giản là đến thắp hương.

Ngày mồng bảy tháng sáu là ngày giỗ của phò mã của Ngọc Chương trưởng công chúa.

Trước đây, khi Tạ Từ còn là con gái của Tiêu Thanh Y, Tiêu Thanh Y đã kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện về Tạ Lâm, nàng nghe rồi ngưỡng mộ phụ thân của mình là một người ngọc thụ lâm phong như thế.

Hàng năm vào ngày giỗ của ông, Tạ Từ đều đến chùa Linh Phúc dâng đèn cho ông, sau đó xin đại sư làm pháp sự. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Tuy nói bây giờ Tạ Lâm không còn là phụ thân nàng nữa, nhưng cho dù thế nào, Tạ Lâm vẫn là phụ thân của Tạ Vô Độ, mà Tạ Vô Độ hiện tại vẫn là người thân của nàng.

-

Cách đó không xa, Tào Thuỵ và Tiêu Vũ Phong đang trốn trong xe ngựa có chút sửng sốt, cho đến khi bóng dáng Tạ Từ biến mất trong đám người, bọn họ mới dần dần tỉnh táo lại.

Tào Thuỵ cười nói: “"Điện hạ, mọi chuyện đã được sắp xếp thoả đáng rồi, điện hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được."

Ngọn lửa trong lòng của Tiêu Vũ Phong đã hừng hực nổi dậy, hận không thể lập tức phát tác ra ngoài, khen ngợi Tào Thuỵ:

“Chuyện này ngươi xử lí không tồi, đợi sau khi việc này hoàn thành, bổn điện hạ sẽ thưởng lớn.”

Tào Thuỵ cười tà ác, nhỏ giọng nói: “Có thể làm việc cho điện hạ, chính là vinh hạnh của thần. Thần cũng không cần phần thưởng gì, chỉ cầu mong điện hạ…… sau khi việc thành, có thể cho phép thần thử tư vị của Tạ Từ đó không?

Ánh mắt Tiêu Vũ Phong thay đổi, hiểu rõ trong lòng: “"Tên nhóc nhà ngươi....... cũng được, nàng vẫn luôn cao ngạo bá đạo, năm lần bảy lượt khiến cho bổn điện hạ mắt mặt, bổn điện hạ chính là muốn xem xem, đợi chút nữa nàng ta có còn kiêu ngạo được nữa không?”

Tiêu Vũ Phong vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên một tia tà ác.

-

Tạ Từ có hai mama cầm ô ở hai bên, lại còn có đám người Lan Thời hầu hạ, một người chiếm ba phần tư chỗ đứng, khoảng trống còn lại không dễ gì cho người ta đi qua. Nàng phô trương lớn như vậy, cộng thêm lời đồn rằng có tính tình nóng nảy, khó hầu hạ, người đằng trước đằng sau đều không dám đến quá gần.

Tạ Từ từ cho rằng tính cách nàng không phải quá tốt, nhưng cũng không tệ như những lời đồn. Có một lần, nàng đến quán trà uống trà, nghe thấy có người nghị luận bản thân mình, là mấy người từ vùng khác, nói nàng sinh ra đã là mụ quỷ dạ xoa. Tạ Từ tức giận tới mức lật bàn của người ta, bảo người ta nhìn kĩ lại, dung mạo xinh đẹp của nàng, có chỗ nào giống mụ quỷ dạ xoa xấu xí đó chứ.

Nhưng đám người khác vùng đó bị doạ sợ đến run rẩy, sau đó, những lời đồn về nàng càng trở nên ầm ĩ hơn.

Sau đó nữa, nàng cũng lười đi giải thích những chuyên này, mặc cho bọn họ nói gì thì nói, những lời của người trong thiên hạ không hề giống với sự thật. Ví dụ như có lời độ nói rằng Tạ Vô Độ độc ác tàn nhẫn như thế nào, Tạ Từ cũng không thấy đó là sự thật. Hơn nữa, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng tính khí thất thường của mình là một khuyết điểm gì lớn.

Đi lên mấy trăm bậc thang, trên trán Tạ Từ xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, Lan Thời lấy khăn tuyết lau cho nàng. Hai mama đóng ô lại sau đó đợi ở ngoài cổng chùa Linh Phúc.

Tạ Từ dẫn theo bốn năm cung nữ bước vào trước cửa chùa Linh Phúc.

Hôm nay khách dâng hương quá đông đúc, đi lại khá khó khăn, Tạ Từ xuyên qua đám đông phía trước, được chú tiểu mới dẫn ra phía sau chùa.

Chùa Linh Phúc là ngôi chùa thờ Phật có danh tiếng nhất ở thành Thịnh An, bởi vì cầu nguyện ở đây là linh nghiệm nhất, có nhiều đại sư nhất. Trước đây phủ trưởng công chúa vẫn luôn tìm Độ Ách đại sư đến làm pháp sự cho Tạ Lâm, lần này Tạ Từ đến, vẫn muốn tìm Độ Ách đại sư.

Chú tiểu mới niệm Phật: "Nữ thí chủ, sư phụ hiện giờ đang tiếp khách, xin người chờ cho một lát."

Tạ Từ gật đầu, lặng lẽ đứng chờ cùng Lan Thời.

Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng được mở ra, Độ Ách đại sư từ bên trong bước ra. Tạ Từ vẻ mặt vui mừng tiến lên một bước, sau đó sắc mặt cứng đờ.

Bước ra từ trong thiện phòng của Độ Ách đại sư chính là hai người Tiêu Thanh Y và Tạ Nghênh Hạnh.

Sáu con mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim.

Hôm nay Tiêu Thanh Y đưa Tạ Nghênh Hạnh đến thắp đèn Phật cho Tạ Lâm, cầu khấn cho ông kiếp sau hạnh phúc, đây là lần đầu tiên sau khi trở về Hạnh Nhi đi cầu phúc cho phụ thân mình, Tiêu Thanh Y rất xem trọng việc này.

Không ngờ lại sẽ gặp Tạ Từ ở đây.

Tạ Từ đoán được là Tiêu Thanh Y sẽ đến, nhưng không ngờ lại đụng phải bọn họ. Nàng mím môi, nhìn sang chỗ khác, không hành lễ, cũng không nói gì.

Ngược lại, Tạ Nghênh Hạnh lại là người lên tiếng trước: “Tạ tỷ tỷ cũng là đến để dâng đèn cho phụ thân sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thanh Y thay đổi, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Phụ thân cái gì chứ? Phụ thân của con chỉ có một đứa con gái."

Lời này thoạt nghe như đang dạy dỗ Tạ Nghênh Hạnh, nhưng đối với Tạ Từ càng tàn nhẫn hơn.

Đây là mắng nàng si tâm vọng tưởng, trèo cao.

Tạ Nghênh Hạnh đứng sau Tiêu Thanh Y nhìn Tạ Từ, lộ ra vẻ mặt đắc ý, như thể đang nói: Nhìn xem, bọn ta mới là người một nhà.

Tạ Từ trong lòng như có một hòn đá đè lên, nặng trĩu, chán nản, nàng mỉm cười nói: “Ông ấy còn có một đứa con trai, ta đến treo lồng đèn thay cho con trai ông ấy là đạo lí hiển nhiên.”

Nàng ngơ ra nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y, có những lúc Tạ Nghênh Hạnh rất khâm phục dũng khí của Tạ Từ. Nàng ta bây giờ là một thường dân, đắc tội với trưởng công chúa chính là phạm tội, lẽ nào không sợ ngộ nhỡ trưởng công chúa trở mặt sẽ giáng tội sao? Nàng ta tự tin như vậy sao?

Sự tự tin này của nàng ta chính là dựa vào việc có Tạ Vô Độ? Tạ Nghênh Hạnh cụp mắt xuống, trong lòng có chút ghen tị, có chút tức giận.

Dựa vào đâu mà Tạ Từ có thể tuỳ ý làm bừa như vậy, cũng vẫn có được nhiều tình yêu thương như thế? Mà nàng laị phải cẩn thận từng li từng tí, cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, làm một người đoan trang lễ tiết.

Nàng đang suy nghĩ, thì nghe thấy sắc mặt Tiêu Thanh Y trở nên khó coi: “Tạ Từ, ngươi bây giờ là thân phận gì? Dám cứng miệng với ta? Ta có thể xử trí ngươi bất cứ lúc nào.”

Tạ Nghênh Hạnh cong môi, lại nhìn Tạ Từ một lần nữa.

Bây giờ nàng ta có còn ung dung bình thản nữa không?

Tạ Từ đương nhiên vẫn đứng thẳng, ánh mắt thậm chí còn có chút mỉa mai: “Trưởng công chúa thân phận cao quý, nếu như muốn xử trí, vậy thì cứ xử trí đi. Chỉ là ta nhớ là, a huynh từng nói, ta là người của hắn, chỉ có hắn có thể xử lí ta."

Tiêu Thanh Y sắc mặt liên tục tối sầm lại, nhớ tới ngày đó Tạ Vô Độ không ngần ngại dùng kiếm, cũng muốn đứng ra bảo vệ Tạ Từ. Sắc mặt bà u ám, trừng mắt nhìn Tạ Từ, giễu cợt nói: "Ngươi cho rằng hắn thật sự là chỗ dựa của ngươi sao? Tạ Từ, niệm tình một đoạn tình mẹ con giữa hai chúng ta, ta vẫn nhắc nhở ngươi một câu, ở gần ma quỷ quá, cẩn thận bị ma quỷ ăn thịt.”

"Hạnh Nhi, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian với những người không liên quan."

"Vâng, a nương."

Nhìn thấy hai mẹ con Tiêu Thanh Y rời đi, Tạ Từ c ắn môi dưới, căm hận bất bình.

Nàng hơi cất cao giọng, hét lên với Tiêu Thanh Y: “Trưởng công chúa điện hạ, hổ dữ không ăn thịt con, người mà nói ra những lời ác độc, đối đãi lạnh nhạt với nhi tử của chính mình thì còn đáng sợ hơn cả ma quỷ."

Bóng lưng của Tiêu Thanh Y dừng lại một chút, sau đó bước đi càng nhanh hơn, biến mất dưới hiên phòng thiền cùng với bóng lưng của Tạ Nghênh Hạnh.

Tạ Từ thu lại tầm mắt, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, bất bình thay cho Tạ Vô Độ. Bất luận là ngày trước hay bây giờ, nàng chưa bao giờ cảm nhận được chút tình cảm nào từ thái độ mà Tiêu Thanh Y đối xử với Tạ Vô Độ.

Lúc còn nhỏ, nàng chỉ ngã nhẹ một cái, Tiêu Thanh Y đều sẽ bế nàng lên dỗ dành rất lâu, nhưng có một lần Tạ Vô Độ cưỡi ngựa bắn cung bị ngã gãy chân trên trường bắn, Tiêu Thanh Y chỉ lạnh lùng sai người mang một ít đồ bổ đến cho hắn, thậm chí không tự mình đến thăm hắn một lần nào.

Tạ Từ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Trong thiền thất của Độ Ách đại sư, một đệ tử bước ra, cúi người chào Tạ Từ, rồi mời nàng vào: "Nữ thí chủ, mời vào."

Độ Ách đại sư quen biết Tạ Từ, cũng quen biết Tiêu Thanh Y, tuy người xuất gia không hỏi chuyện hồng trần, nhưng hắn có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm những lời đồn thổi bên ngoài, đã có thể đoán ra được bảy tám phần.

Lúc Tạ Từ bước vào, tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nặn ra một nụ cười hành lễ với Độ Ách đại sư.

Độ Ách đại sư nói: “Thí chủ năm nay vẫn làm giống như trước đây sao?”

Tạ Từ ừm một tiếng, “Đa tạ đại sư.”

Độ Ách đại sư nhìn Tạ Từ, không nhịn được khuyên thêm vài câu:

“Thí chủ, kỳ thực duyện phận giữa người với người, không thể cưỡng cầu. Ngay cả giữa phụ mẫu và con cái cũng là như vậy.”

Tạ Từ cụp mắt xuống, mấy cái đạo lý đó nàng đều hiểu cả, chỉ là…… nhiều lúc, hiểu là một chuyện, nhưng có thể nghĩ thông suốt hay không lại là chuyện khác.

“Đa tạ đại sư đã an ủi.”

Trong bóng tối bên ngoài phòng thiền, Tào Thuỵ và Tiêu Vũ Phong hoà vào trong đám người, đi theo Tạ Từ.

Cuộc đối thoại ban nãy của Tạ Từ và Ngọc Chương trưởng công chúa, bọn họ cũng đều nghe thấy rõ ràng, không khỏi cảm thán, đây từng là cặp mẹ con tương thân tương ái vậy mà hôm nay có thể nói chuyện với nhau bằng những lời cay nghiệt như vậy.

Nhưng cũng không quá để tâm, Ngọc Chương trưởng công chúa đó không còn sủng ái Tạ Từ nữa thì sự tự tin của bọn họ lại nhiều thêm một phần.

Tiêu Vũ Phong nhìn vào cánh của mà ban nãy Tạ Từ bước vào, hỏi Tào Thuỵ: “Bổn điện hạ đã không thể chờ thêm được nữa rồi, kế hoạch của ngươi lúc nào có thể bắt đầu?”

Tào Thuỵ sờ sờ cằm, cười một cách nham hiểm: “Điện hạ đừng gấp gáp, sẽ nhanh thôi.”

Sau khi nói xong chuyện dâng đèn cho phật tổ và làm pháp sự với Độ Ách đại sư, Tạ Từ lại đi một chuyến đến trước mặt Phật Tổ, nếu như đã đến chùa Linh Phúc, mà không đến dâng hương cho Phật tổ thì thật sự quá thiếu thành ý rồi.

Tạ Từ hít một hơi thật sâu, chắp tay cung kín, đối diện với Phật Tổ một cách đầy thành kính, trước khi nhắm mắt lại, nàng lại nhìn thấy ống quẻ. Ám ảnh của lần gieo quẻ trước quá lớn, lần này Tạ Từ không dám tuỳ tiện gieo quẻ nữa.

Một lần gieo quẻ,, nàng đã mất đi a nương. Nếu lại gieo thêm một lần nữa, nàng e sợ đến cả Tạ Vô Độ cũng bị mất đi.

Những điều mà nàng xem trọng trên đời này vỗn cũng chỉ có hai thứ.

Bây giờ, chỉ còn lại một thứ.

Một số chuyện có lẽ chỉ là mê tín, nhưng tin vào thứ gì, cũng chỉ cầu được an tâm.



Tạ Từ nhắm mắt lạy lạy rồi cắm hương vào trong lư hương.

Lần trước nàng cầu xin cái gì cũng không được như ý, lần này nàng chỉ cầu bình an khỏe mạnh, mọi việc thuận lợi.

Tạ Từ xoay người rời đi, nặng nề bước ra khỏi ngưỡng cửa, đi ra khỏi đại sảnh. Những chuyện hôm nay cần làm đều đã lo liệu xong, chỉ còn lại việc quyên góp một ít tiền hương hoả cho chùa, chuyện này chỉ cần kêu Lan Thời đi làm.

Lan Thời rời đi không lâu, một tiểu hòa thượng lạ mặt đi tới nói:

"Thị chủ, trưởng công chúa Ngọc Chương có lời muốn nói riêng với người, xin người hãy đi theo ta.”

Tạ Từ cau mày, đại công chúa có lời muốn nói với nàng sao?

Chẳng lẽ đại công chúa tức giận vì những lời nói nặng ban nãy sao? Tạ Từ do dự nhưng vẫn quyết định gặp Tiêu Thanh Y, xem xem bà ấy muốn nói gì.

Nàng nói: “Ngươi dẫn dường đi.”

Tiểu hoà thượng xoay người, dẫn Tạ Từ đi về phía trước.

Tạ Nghênh Hạnh ở chỗ không xa nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, sao nàng ta lại không biết a nương có chuyện tìm Tạ Từ, lại còn muốn nói chuyện riêng với nàng ta? Không lẽ là có chuyện muốn giấu nàng sao?

Tạ Nghênh Hạnh đang định đi xem thử xem rốt cuộc là có chuyện gì, liền nghe thấy Tiêu Thanh Y gọi nàng: “Hạnh Nhi, tiền hương hoả đã quyên góp rồi, chúng ta về thôi.”

A nương hiển nhiên không có ý định nói chuyện riêng với Tạ Từ, vậy... người giả danh a nương là ai?

Nói không chừng là một trong những kẻ thù của Tạ Từ, nàng ta đã đắc tội rất nhiều người, ai biết hôm nay là ai sẽ báo thù nàng ta? Tạ Nghênh Hạnh vui vẻ xem náo nhiệt, đè nén chuyện này xuống, trước khi rời đi, nàng còn đặc biệt yêu cầu tì nữ thân cận ở lại nghe ngóng tin tức.

“Đến lúc đó ngươi phải chú ý, nếu nàng ta bị người đánh hay bị bắt mất, ngươi phải ghi chép kĩ từng chi tiết, khi trở về báo cáo cho ta.”

Tạ Từ đi theo tiểu hòa thượng đi vòng qua đám đông náo nhiệt đông đúc, đi ngoằn ngoèo không biết bao lâu, cuối cùng đến trước một viện tử vắng lặng và yên tĩnh.

Viện tử này nhìn như bị bỏ hoang đã lâu, đã lâu không có người lui tới, còn chưa đến gần, Tạ Từ đã ngửi thấy mùi ẩm mốc.

Mùi nàng làm cho nàng cảm thấy khó chịu, cau mày, hỏi chú tiểu: “Ngươi chắc chắn là trưởng công chúa hẹn gặp ta nói chuyện ở đây sao?”

Tiểu sư phụ nói: "Thí chủ, trưởng công chúa đã chờ bên trong rồi, xin người nhanh đi vào."

Tạ Từ nghi hoặc bước tiếp, các nha hoàn phía sau lập tức đi theo, nhưng lại bị tiểu hoà thượng bị chặn lại: “Thí chủ, trưởng công chúa đã nói rồi, bà ấy có một số lời chỉ muốn nói với mình người. Mấy nha hoàn tì nữ của người, vẫn là chờ ở bên ngoài một lát.”

Tạ Từ liếc nhìn Trúc Thời một cái, nói: "Các ngươi chờ ở đây đi."

Nàng dùng ngón trỏ đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, rồi nhanh chóng lau sạch ngón trỏ vào chiếc khăn tay trắng như tuyết.

Trong sân vắng lặng, trông không hề giống như có người, trong lòng Tạ Từ đã có chút run, nhưng vẫn kiên nhẫn đi về phía trước vài bước, sau đó mở cửa chính vào phòng.

“Trưởng công chúa?”

Tạ Từ còn chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, sau đó liền bất tỉnh.

Hai người bước ra khỏi cửa, chính là Tiêu Vũ Phong và Tào Thuỵ.

Tiêu Vũ Phong đỡ lấy Tạ Từ đang ngã xuống, ôm nàng vào trong lòng, ngón tay lưu luyến lướt trên gò mà nàng, “Bảo bối ngoan, làm ta gấp chết rồi.”

Tào Thuỵ liếc nhìn bên ngoài, thấp giọng nói: "Điện hạ, xe ngựa đang đợi phía sau rồi, chúng ta đưa nàng rời khỏi đây trước đã."

Tiêu Vũ Phong ôm Tạ Từ trong tay, lặng lẽ cùng Tào Thuỵ rời đi bằng cửa sau, lên chiếc xe ngựa đã được sắp xếp sẵn. Tiêu Vũ Phong ôm Tạ Từ trong lòng, lại sờ sờ mặt rồi sờ sờ tay nàng, vẻ mặt gấp gáp.

Tào Thụy từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ màu trắng, từ trong cái bình sứ màu trắng lắc ra một viên thuốc màu đen, “Nhị điện hạ, người hãy đút cho nàng ta thứ này.”

Tiêu Vũ Phong nắn nắn viên thuốc, hỏi một câu: “Cái thứ này thật sự có thể làm cho nàng ta để mặc cho ta làm gì thì làm sao?

Tào Thuỵ nói: "Đương nhiên."

Tiêu Vũ Phong đút viên thuốc vào trong miệng Tạ Từ, nghĩ đến việc lát nữa nàng thân mật với hắn, không khỏi bật cười. Tiêu Vũ Phong cẩn thận nhìn người trong ngực, làn da như thể chạm vào sẽ tan vỡ, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn....... ánh mắt hắn theo cằm trượt xuống cổ, dưới cổ là ngực nàng.

“Bình thường nhìn từ xa trông đã rất to, nhưng bây giờ nhìn gần lại càng to hơn.” Tiêu Vũ Phong nuốt khan, muốn đưa tay ra nắm lấy một nắm để thử cảm giác.

Nhưng lại kìm lại được rồi, hắn phải đợi nàng ta tỉnh dậy rồi từ từ thưởng thức sau.

Tiêu Vũ Phong nghiêng đầu hỏi Tào Thuỵ: “Nàng ta lúc nào có thể tỉnh lại?”

Tào Thuỵ cũng không chắc chắn lắm: “Đợi lát nữa khi thuốc có tác dụng, có lẽ sẽ tỉnh lại.”

Tào Thụy còn bố trí một viện tử hẻo lánh, cách chùa Linh Phúc không xa.

Xe ngựa phóng một mạch, chẳng mấy chốc đã đến viện tử do Tào Thuỵ sắp xếp. Tiêu Vũ Phong không thể chờ đợi được bế nàng xuống xe ngựa, bước vào cổng viện, thả nàng nằm xuống giường.

Tiêu Vũ Phong xoa xoa tay, hồi hộp chờ đợi.

Tào Thuỵ cũng đi theo một bên, Tiêu Vũ Phong nhìn người rồi đuổi Tào Thuỵ ra ngoài: “Đi đi đi, ngươi trước tiên ra ngoài đợi đi, đợi bổn vương thoải mái xong rồi, ngươi hẵng quay lại.”

Tiêu Vũ Phong khóa cửa phòng lại, lại quay trở về giường. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Tạ Từ Vũ, đưa lên miệng nhẹ nhàng ngửi, dường như ngửi thấy mùi thơm.

“Cũng không biết không biết là dung loại bột thơm gì, khá là thơm đấy.”

Khi Tạ Từ tỉnh dậy, sau gáy nàng vẫn còn đau dữ dội. Nàng mở mắt ra, đập vào mắt là tấm rèm rẻ tiền và khuôn mặt to tướng gớm ghiếc bên cạnh tấm rèm.

Tạ Từ hoảng sợ, ngồi thẳng dậy, nhíu mày chất vấn: “Tiêu Vũ Phong? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn làm gì? Người đâu!”

Trong miệng toàn là sự chán ghét, Tiêu Vũ Phong cười nhẹ, nói: “"Ngươi hét đến nát cổ họng cũng sẽ không có người đến. Ở đây ngoại trừ ta, không có ai khác."

"Ngươi?!" Tạ Từ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, ghê tởm chết đi được, sau khi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra đây là một nơi xa lạ. Sau khi liên kết ký ức trước đó, đã đoán ra được bảy tám phần.

Tiêu Vũ Phong có mưu đồ bất chính với nàng.

E là chính là Tiêu Vũ Phong lấy danh nghĩa của trưởng công chúa lừa nàng đến viện tử đó, sau đó lại lừa nàng một mình đi vào, đánh ngất nàng.

“Ngươi thật sự làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.” Tạ Từ tức giận trừng mắt, sự chán ghét hiện rõ trong lời nói. Trước kia khi còn là biểu huynh muội, nàng đã coi thường Tiêu Vũ Phong, thậm chí còn nói những lời ác ý với hắn, không ngờ rằng bây giờ hắn lại nhắm đến nàng.

Tiêu Vũ Phong lúc này cũng không tức giận, “Ta có ghê tởm cũng không sao, lát nữa ngươi cũng sẽ bị kẻ ghê tởm như ta chạm vào thôi.”

Tạ Từ cao giọng nói: "Ngươi dám!"

Tiêu Vũ Phong lại xoa xoa tay, đi về phía giường, Tạ Từ đứng dậy, cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném lên mặt Tiêu Ngọc Phong, nhân cơ hội nhảy xuống giường. Nàng mất thăng bằng khi nhảy xuống, loạng choạng đi về phía cửa.

Tiêu Ngọc Phong thả người ngồi xuống bên giường, nhìn Tạ Từ với nụ cười nham hiểm: "Cả cửa sổ và cửa lớn đều đã bị ta khoá chặt rồi, ta lại muốn xem xem, ngươi có thể trốn ra ngoài kiểu gì?"

Tạ Từ dùng sức kéo cánh cửa nhưng không mở ra được, cảm thấy có hơi gấp gáp. Lúc nàng đưa tay ra định đẩy lại cửa thêm một lần nữa, phát giác ra rằng tay mình đã không còn chút sức lực nào. Lại còn hơi run run.

Giọng nói của Tiêu Vũ Phong trở nên quái dị: “Phát hiện ra rồi à? Không sai, bổn hoàng tử đã hạ dược ngươi rồi, đợi lát nữa ngươi sẽ phải cầu xin tên ghê tởm là ta làm cho ngươi thoải mái.”

“Hừ!” Tạ Từ chửi một câu, dựa lưng vào cửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Vũ Phong.

Tiêu Vũ Phong chậm rãi đứng dậy, bước đến gần Tạ Từ: "Có phải bắt đầu cảm thấy rất nóng không? Có phải cảm thấy vô cùng khó chịu không?"

Hắn đưa tay ra, muốn sờ lên mặt Tạ Từ, bị Tạ Từ tát cho một cái:

“Cút xa ra.”

Tiêu Vũ Phong chậc một tiếng, hưng phấn đợi thuốc trên người nàng phát huy tác dụng, “Ngươi ngang ngược, ta lại muốn xem xem ngươi có thể ngang bướng đến lúc nào?”

Trong lòng Tạ Từ gấp gáp, không biết phải thoát thân bằng cách nào. Nàng bị bắt đi, Trúc Thời liệu có phát hiện ra là nàng bị mất tích không? Có đi tìm người cầu cứu báo quan không?

Có nói cho Tạ Vô Độ hay không?

“Ngươi dám động vào ta, a huynh ta sẽ không tha cho ngươi.” Tạ Từ hung ác trừng mắt với Tiêu Vũ Phong.

Đáng tiếc là trong mắt Tiêu Vũ Phong, chỉ cảm thấy nàng ánh mắt như tơ, mê hoặc câu dẫn.

A huynh của ngươi? Hắn ta và ngươi không hề có quan hệ huyết thống, ngươi thật sự cho rằng, hắn sẽ vì ngươi, mà làm gì ta? Ta là đích tử của đương kim thánh thượng, không lâu sau, sẽ được lập thành thái tử. Tạ Vô Độ hắn có lợi hại tới mức nào, cũng chỉ là thần tử.”

Phản ứng trên người Tạ Từ càng ngày càng nghiêm trọng, ý thức của nàng có chút mất phương hướng, nhưng vẫn cố gắng phản bác: "Hắn sẽ giết ngươi!"

Tiêu Vũ Phong dường như nghe được câu chuyện gì rất buồn cười, lại dùng giọng điệu tán tỉnh nói: "Được, giết ta, nhưng trước đó ta sẽ làm cho ngươi sung sướng muốn chết."

Tạ Từ đi ngang qua người hắn, run rẩy vịn vào chiếc bàn bên cạnh, trên bàn có rất nhiều bình hoa và đồ dùng, nhìn thấy Tiêu Vũ Phong lại đi tới, dưới tình thế cấp bách, vươn tay nắm lấy một cái bình hoa, đập vào đầu Tiêu Vũ Phong.

Đầu Tiêu Vũ Phong lập tức chảy máu, máu chảy dọc xuống theo gương mặt hắn, hắn đau đớn hít một hơi, ánh mắt hiện ra vẻ tức giận: “Ngươi dám đánh ta?”

Tạ Từ cười lạnh nói: “Đánh ngươi thì đã sao? Kẻ như ngươi còn không bằng một con chó.”

Nàng nói rồi, lại với lấy một cái bình hoa khác, ném về phía Tiêu Vũ Phong.

Tiêu Vũ Phong nghiêng người né tránh, sờ sờ đầu lên đầu chính mình, cả bàn tay đầy máu, hắn hung ác nói: "Đánh ta phải không? Lát nữa lão tử sẽ làm ngươi đến chết ông đây sẽ chơi ngươi đến chếc trên giường!"

Trong phòng có tiếng binh binh bang bang vang lên, Tào Thuỵ nghe thấy cảm thấy kinh sợ, trong lòng nghĩ, tên nhị hoàng tử này sao mà đến chuyện này mà cũng không xử lý được? Còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, đột nhiên, có một âm thanh xé toạc không khí phía trên đầu, như thể có thứ gì đó đang bay qua. Hắn ngước nhìn lên, đang cảm thấy kì quái, đã nhìn thấy một cái bóng dáng to lớn đang bay về phía mình.

Tim Tào Thụy như ngừng đập trong giây lát khi nhìn thấy cửa viện đã biến mất, vật bay về phía chính mình chính là cửa viện. Cửa viện đập mạnh xuống đất.

Từ phía cổng có một bóng dáng to lớn bước nhanh đến, với ánh mắt như mũi tên, đóng chặt hắn vào tường. Tào Thuỵ nhất thời cảm thấy sát ý vô tận, hai chân nhũn ra, ngã xuống đất.

Thanh Lan và Thường Ninh dẫn người vào, trói Tào Thuỵ lại.

Tạ Vô Độ nhìn cánh cửa phòng đang bị khoá, nhanh chóng tiến lại gần.

Tiêu Vũ Phong nghe thấy tiếng đập ngoài cửa, tưởng là Tào Thuỵ đang làm gì đó nên mắng với ra: "Tào Thuỵ, ngươi đang làm gì vậy? Đừng quấy rầy chuyện tốt của lão tử!"

Mí mắt Tạ Từ nặng trĩu, đã khó có thể chống cự được nữa, ngón tay nàng nắm lấy góc bàn mạnh đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Một số mảnh sứ vỡ nằm rải rác ở góc bàn, Tạ Từ cố gắng đưa ngón tay với lấy một mảnh sứ, dùng sức giữ chặt trong tay. Mảnh sứ vỡ cắt vào lòng bàn tay thanh tú của nàng, máu chảy từng giọt xuống đất.

Nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: "Ngươi dám qua đây, ta sẽ giết ngươi!"

Tiêu Vũ Phong cười nói: “Nàng lúc thì nói a huynh ngươi sẽ giết ta, lúc thì lại nói nàng sẽ giết ra, sao cứ đánh đánh giết giết thế, đêm xuân một khắc…….”

Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã bị một cước đá bay.

Tiêu Vũ Phong nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng ngược sáng, sắc mặt lạnh lùng như sương, sát ý vô tận.

Tiêu Vũ Phong giật mình, không ngờ là Tạ Vô Độ lại tới nhanh như vậy.......

Tạ Từ ngẩng đầu, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra bóng dáng Tạ Vô Độ.

Nàng lảo đảo nhìn về phía Tạ Vô Độ, nhào vào trong ngực hắn, giọng nói của nàng dưới tác dụng của thuốc trở nên nghẹn ngào, có hơi nũng nịu: "Sao bây giờ huynh mới đến?"

[Tác giả có lời muốn nói]

Ca ca rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Chương 24: Giải dược – Thật đáng chết, đám người đó vậy mà lại thèm muốn A Từ của hắn.

Con đường chỉ có vài bước này, đã hao tổn hết tất cả sức lực của Tạ Từ. Trước đó nàng vẫn còn có thể cố gắng chống đỡ, giữ vững tinh thần để đối phó với Tiêu Vũ Phong. Nhưng ngay khi vừa thấy Tạ Vô Độ đến, nàng liền cảm thấy bức tường vững chắc do nàng dựng lên không còn chống đỡ được nữa, ngay lập tức sụp đổ, ngã vào trong vòng tay của hắn.

Tạ Vô Độ vững vàng đỡ lấy Tạ Từ, khi hắn nói chuyện với nàng, sát khí khi đối diện với Tào Thuỵ và Tiêu Vũ Phong trong phút chốc biến thành sự dịu dàng:

“Không sao nữa rồi, A Từ. Không sao nữa rồi, chúng ta về nhà.”

Bàn tay to lớn của Tạ Vô Độ vuốt v e tấm lưng gầy gò của Tạ Từ, trấn an cảm xúc của nàng.

Trong lòng bàn tay nàng toàn là máu, ban nãy trong lúc hoảng loạn không trốn tránh mà chạy vào trong ngực Tạ Vô Độ, máu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc áo gấm màu lam của hắn, khiến người ta kinh hãi.

Tạ Vô Độ một tay ôm lấy Tạ Từ, tay kia mở lòng bàn tay của nàng ra, nhìn thấy một vết thương lớn, vẫn đang không ngừng chảy máu.



Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, buồn bực nhìn về phía Tiêu Vũ Phong đang đứng ở một bên.

Người mà hắn nuông chiều từ bé, đừng nói là vết thương lớn gì, ngay cả các vết va đập, bầm tím cũng hiếm khi có, vậy mà bây giờ lại vì thứ rác rưởi này mà bị cắt một vết thương lớn như vậy.

Thật sự muốn giết hắn.

Tạ Vô Độ thu lại ánh mắt, quay đầu, liếc mắt ra hiệu với Thanh Lan, Thanh Lan hiểu ý, tiến lên trói Tiêu Vũ Phong lại mang đi.

Cứ như vậy mà giết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi.

Tiêu Vũ Phong không nghĩ đến sự việc sẽ bị bại lộ nhanh thế thế, ép mình bình tĩnh lại, nói:

“Võ Ninh Vương, ngươi đây là đang làm gì?”

Hắn gọi Tạ Vô Độ bằng phong hào, ý muốn nhắc nhở hắn ta rằng mình chính là nhị hoàng tử, không lâu sau đó sẽ trở thành Thái Tử. Tạ Vô Độ hắn nên xem xét thời thế, hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Tạ Vô Độ nghe hiểu nhưng cũng chỉ cười khẽ một tiếng, dịu dàng đỡ lấy Tạ Từ rồi bế nàng theo kiểu bế công chúa, đi ra khỏi của phòng.

Tiêu Vũ Phong thấy hắn bình tĩnh như thế, không khỏi cảm thấy có hơi hoảng loạn: “ Biểu ca….. Ngươi và ta là huynh đệ thân thích, cần gì phải vì một người ngoài mà xa cách nhau như vậy?”

Người ngoài? Bước chân của Tạ Vô Độ dừng lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.

Trên đời này, chỉ có A Từ là người trong nhà của hắn. Tất cả những người khác đều là người ngoài. Hắn trước giờ chỉ bảo vệ cho người của mình, cho dù là có phải liều mạng, cũng không có gì sợ hãi. Bây giờ, vậy mà lại có người dám nói với hắn A Từ của hắn là người ngoài?

Thanh Lan xé một miếng vải từ trên người Tiêu Vũ Phong xuống, nhét vào miệng hắn, chặn miệng hắn ta lại, lời còn chưa nói xong của Tiêu Vũ Phong lập tức biến thành những tiếng kêu r3n đứt quãng, sau đó nữa thì ngay cả tiếng kêu r3n cũng không còn phát ra nổi nữa

Thanh Lan và Thường Ninh trói Tào Thuỵ và Tiêu Vũ Phong lại rồi đưa về vương phủ.

Khi Hoằng Cảnh Đế kế vị, tuy nói là hoạn quan đã được loại bỏ, nhưng bên trong triều đình quyền lực vẫn nằm phần nhiều trong tay những kẻ khác. Quyền lực một khi đã rơi vào trong tay người khác, nếu như muốn người khác nhả ra lại, thật sự là một chuyện rất khó. Hơn nữa, Hoằng Cảnh Đế khi đó vẫn còn non trẻ.

Đến lúc Hoằng Cảnh Đế cuối cùng cũng trở thành người đàn ông trẻ có thể gánh vác trách nhiệm thì đã là vài năm sau, đám người đó lại càng không sẵn lòng nhả ra thứ mà bọn họ đang nắm trong tay.

Mà Tạ Vô Độ được Hoằng Cảnh Đế trọng dụng chính là vì hắn đã làm được việc đó, hắn giúp Hoằng Cảnh Đế đoạt về lại quyền lực dù cho thủ đoạn không mấy vẻ vang.

Vào buổi Hồng Môn yến hôm đó, kẻ khó đối phó nhất trong triều đường đã được mời đến.

Tạ Vô Độ tự uống thuốc độc, vu oan cho vị đại thần đó muốn đầu độc mưu hại hoàng đế, bị buộc tội có âm mưu phản nghịch, bị Ngự lâm quân giết ngay tại chỗ. Kẻ khó đối phó nhất bị giải quyết rồi thì những kẻ còn lại cũng đều tự chuốc lấy thất bại.

Thuộc độc ngày hôm đó rất nguy hiểm, cho dù là có thuốc giải trong tay, thì chỉ cần chậm trễ một khắc thôi thì e là cũng để lại nuối tiếc cả đời. Sau bữa hồng môn yến đó, Tạ Vô Độ bị đổ một trận bệnh.

Lúc hắn đang dưỡng bệnh, Hoằng Cảnh Đế từng đến thăm hỏi hắn, nói rằng để cho hắn chịu khổ rồi. Tạ Vô Độ chỉ đáp, có thể phân ưu cho thánh thượng là vinh hạnh của thần tử.

Kể từ lần đó Hoằng Cảnh Đế vô cùng xem trọng hắn, Mà Tạ Vô Độ trước giờ cũng chưa từng phụ lòng tín nhiệm của Hoằng Cảnh Đế, chuyện khó khăn đến đâu, hắn đều có thể xử lí rất tốt.

Vị vậy tuy tuổi tác còn trẻ, hắn đã là quyền thần của Đại Yến hiện nay, hắn nói một câu là có thể định đoạt rất nhiều thứ.

Càng quan trọng hơn là, hắn thậm chí có quyền điều động binh mã.

Hứa hoàng hậu từ sớm đã có thể nhìn rõ điểm này, chỉ là đứa con ngu ngốc do bà sinh ra lại không hiểu, còn cho rằng mình sinh ra đã là đích tử, có vinh quang tối cao.

Nhưng bây giờ, Tiêu Vũ Phong bắt đầu sợ hãi, hắn bị bịt kín miệng, trói chặt tay chân, bị tuỳ ý ném lên xe ngựa như cách người ta đối đãi với phạm nhân, trong xe ngựa ánh sáng tối tăm, không biết là sẽ phải đi đến nơi nào.

Tiêu Vũ Phong có hơi lo lắng, nhìn sang Tào Thuỵ ở bên cạnh, Tào Thuỵ còn sợ chết hơn cả hắn, sớm đã không làm chủ được tinh thần, thậm chí là, Tiêu Vũ Phong còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi nước tiểu. Tào Thụy vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi suýt nữa thì bị cánh cửa viện bay đến đập chết, hắn đột nhiên cũng hiểu ra được một số chuyện.

Bọn họ nhìn nhau, đều cảm nhận được nỗi sợ hãi của đối phương.

Xe ngựa chạy không biết bao lâu, rốt cuộc dừng lại, Tiêu Vũ Phong và Tào Thuỵ đột nhiên bị nhấc lên, sau đó bị người áp giải vào địa lao tối tăm.

-

Tạ Vô Độ ôm Tạ Từ lên cỗ xe ngựa rộng lớn thoải mái. Hắn lệnh cho Thường Ninh đánh xe về vương phủ, phải thật nhanh, bằng tốc độ nhanh nhất, Thanh Lan tìm đại phu.

Bình thường Tạ Từ đều trang điểm rất tinh tế, ăn mặc phải thoải mái, ăn uống phải cẩn thận, trang sức nàng đeo cũng phải là thứ tốt nhất đẹp nhất.

Lúc này trông lại vô cùng thảm hại, bộ y phục sang trọng của nàng bị lộn xộn, trên khuôn mặt tươi sáng hiện lên một vẻ đỏ bừng không tự nhiên, ý thức mơ hồ, không thể phân biệt được mình đang ở đâu hay trước mặt là ai.

Nàng chỉ cảm thấy được toàn thân đều bị nhiệt độ giày xé, dường như muốn vỡ ra, giống như bị ngọn lửa lớn thiêu đốt, đang rất cần thứ gì đó để hạ nhiệt.

Nhưng bộ y phục trên người lại che kín nàng như thế, làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Nàng mềm nhũn yếu đuối, dựa vào cánh tay của Tạ Vô Độ, hơi thở hỗn loạn và gấp gáp.

Tạ Từ đưa cánh tay không còn chút sức lực ra, dằng kéo váy áo trên người mình, kéo mảnh y phục trên vai xuống làm lộ ra bờ vai trắng như tuyết. Làn da nàng từ đầu tới chân đều trắng.

Ánh mắt Tạ Vô Độ cứng đờ lại, nhìn sang hướng khác, kéo y phục của nàng lên.

Một A Từ như vậy cứ như đang trong giấc mơ.

Hắn muốn có nàng, nhưng không phải dưới tình huống như hiện tại. Với tính cách của nàng, nếu như hắn trong tình hình này mà phát sinh quan hệ với nàng, đợi khi nàng tỉnh lại, nàng sẽ đau khổ, sẽ cảm thấy hắn trở nên rất xa lạ, thậm chí sẽ cảm thấy đánh mất hắn.

Nàng đã mất đi Tiêu Thanh Y rồi, không thể chịu đựng nổi việc mất đi hắn nữa.

Điều đó với nàng mà nói, dường như là mất đi tất cả.

Tạ Từ cảm nhận được có người đè lên vai mình, không che nàng cởi bỏ váy áo vướng víu ra, nàng giơ tay đẩy đôi tay kia ra, nhưng nàng lại yếu đuối không chút sức lực, ngón tay xoa xoa vào mu bàn tay và đốt ngón tay của Tạ Vô Độ, như lông vũ gãi ngứa.

Có lẽ là do đổ mồ hôi, mùi thơm dìu dịu trên người nàng càng nồng đậm hơn, từng đợt từng đợt bay vào trong mũi hắn, đi thẳng vào trong tim.

Tạ Vô Độ siết chặt tay lại.

Tạ Từ không thể cử động hai tay, bèn bỏ cuộc, nàng chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn. Cảm giác khó chịu này làm cho nàng phát ra những âm thanh không thích hợp, truyền vào tai Tạ Vô Độ.

Tạ Vô Độ cổ họng khẽ động, hắn cảm giác được người trong ngực đang chật vật đứng dậy, nàng đã ở trong ngực hắn, cứ động đậy linh tinh như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa đang cháy.

Má nàng áp vào ngực hắn, cọ lên trên, từ cổ đến eo, tất cả đều dán vào người hắn, mỗi một chỗ đều đang nói cho hắn biết rằng A Từ của hắn thật sự đã trưởng thành rồi. Cho dù việc này, hắn sớm đã phát hiện rồi.

Nàng đã không còn là tiểu nha đầu dễ thương như trước nữa, mà là một đoá hoa đã nở rộ.

Nở ở vị trí dễ thấy nhất trong bồn hoa, đón gió mà nở rộ, ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy ngay.

Vì vậy, bọn họ cũng muốn hái hoa của hắn.

Nhưng đây là bông hoa hồng mà hắn yêu thương, chăm sóc cẩn thận, không để cho nàng phơi mưa phơi nắng, không để cho nàng bị sương gió làm hỏng, muốn nàng có thể nở một cách tự do tự tại. Hắn sẽ không để cho ai bẻ ngắt.

Thật đáng chết, đám người đó vậy mà lại thèm muốn A Từ của hắn.

Trên yết hầu đột nhiên cảm nhận được một cảm giác mềm mại, khiến mọi suy nghĩ của Tạ Vô Độ tan biến.Mang theo chút ẩm ướt và nóng bức, giống như rắn độc bò qua.

Nhưng hắn mới là rắn độc.

Tạ Từ đứng dậy, môi nàng lướt qua quai hàm hắn, định chạm vào môi hắn.

Nàng mở to đôi mắt long lanh, nhìn hắn.

Tạ Vô Độ rất muốn hôn nàng thêm, nhưng vẫn là quay đầu tránh đi.

Yết hầu hắn trượt xuống, nhắm mắt lại, cởi bỏ áo khoác ngoài dệt ra một tạo ra một màng chắn nhỏ hẹp mà chắc chắn, giữ chặt nàng trong lòng, không cho nàng di chuyển tự do nữa.

Tạ Từ không thể cử động được nữa, nàng chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng ngày bị thiêu đốt càng dữ dội hơn, nàng không thể cử động, chỗ duy nhất có thể phát ti3t chính là đôi môi.

Từ môi răng xinh đẹp của nàng phát ra những âm thanh ngọt ngào.

Xe ngựa chạy nhanh vào phố Trường An, giữa phố phường không được cho nàng phát ra tiếng động. Tạ Vô Độ buông tay ra, bịt miệng nàng lại.

Đôi môi mềm mại của nàng chìm vào trong lòng bàn tay của hắn, hơi thở tràn ra tràn ngập trong lòng bàn tay hắn, dường như trên mỗi đường chỉ tay đều đi đến của trái tim hắn.

Trái tim luôn đề phòng của Tạ Vô Độ trước giờ chỉ dùng với người khác, đối với Tạ Từ chỉ là thùng rỗng kêu to, hoàn toàn vô dụng, thế nên những sự công kích đó như từng đợt từng đợt tấn công vào chốn không người.

Hắn lặng lẽ thở dài, có một cảm giác thoả mãn đáng khinh bỉ.

Tạ Vô Độ từ trước đến nay là một kẻ đáng khinh, chỉ là ở trước mặt Tạ Từ lại tràn ngập vẻ yêu thương.

Hắn ngay cả khi để cho nàng bước vào thế giới của mình, cũng là mang theo tâm tư trả thù đáng khinh bỉ.

Một lúc lâu, tiếng ồn xung quanh dường như được khuếch đại, từ tai trái hắn chui vào rồi lại từ tai phải hắn chui ra. Tạ Vô Độ có chút tức giận, muốn để cho Trường Ninh đánh xe nhanh hơn một chút.

Cũng may xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, đột ngột phanh lại, Tạ Vô Độ kéo một chiếc chăn nhỏ ở bên cạnh đến, quấn chăn kín người Tạ Từ, bế nàng xuống xe ngựa, nhanh chóng đi đến Vô Song Các.

Lúc ở chùa Linh Phúc, Lan Thời và Trúc Thời phát hiện không thấy tiểu thư nhà mình đâu nữa thì vô cùng lo lắng, nhanh chóng gọi người đi báo cho Tạ Vô Độ.

Lan Thời sốt sắng chờ đợi trong phủ chỉ lo tiểu thư nhà mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Trúc Thời cũng vô cùng tự trách:

“Đều tại ta, ta không nên để cho tiểu thư một mình đi vào đó! Đều tại ta!

Lan Thời cứ đi đi lại lại, các nha hoàn trong phòng cũng lo lắng mãi không thôi, cho đến khi có người nhìn thấy Tạ Vô Độ đang vội vàng bước đến. Trong tay hắn còn đang ôm một người.

Lan Thời và Trúc Thời nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, gần như sắp rơi nước mắt đến nơi:

“Vương gia tìm thấy tiểu thư rồi đúng không? Tốt quá rồi!”

Tạ Vô Độ vẻ mặt lạnh lùng, để chăn lên giường: "Chuẩn bị nước nóng."

Trúc Thời và Lan Thời dạ một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống chuẩn bị.

Tạ Từ người đầy mồ hôi, mồ hôi làm cho váy nàng ướt đẫm, mái tóc đen dính sát vào trán, trong sự nhếch nhác thoáng có vẻ đẹp suy đồi. Nàng gần như kiệt sức, vẫn không tìm được chút an ủi nào, nhỏ giọng nức nở, gọi tên hắn: "Tạ Vô Độ….. ta khó chịu…..”

“A huynh……”

“Ca ca……”

Tạ Vô Độ vô cùng đau lòng, nhưng lại cũng không thể làm gì trước tình hình này. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng, cũng gọi tên nàng: “A Từ.”

Tạ Từ đương nhiên không nghe thấy, căn bản không thể suy nghĩ được gì.

May mắn là đại phu đã nhanh chóng đi đến.

Tạ Vô Độ quấn Tạ Từ trong chăn gấm mềm mại, đại phu không dám nhìn linh tinh, cúi đầu bắt mạch.

Tạ Vô Độ hỏi: “Có thuốc giải không?”

Đại phu nói thẳng: “Có thì có, chỉ là……”

“Chỉ là sao? Hắn mất kiên nhẫn, giọng điệu doạ người.

Đại phu quỳ xuống thỉnh tội: “Vẫn xin vương gia thứ tội, thuốc này có dược tính rất mạnh, cho dù có dùng thuốc giải thì trong khoảng thời gian ngắn….e là cũng không thể hoàn toàn loại bỏ toàn bộ tác dụng của thuốc.”

“Có ý gì?” Tạ Vô Độ ngồi bên giường, ánh mắt như đao kiếm, đại phu cúi xuống càng thấp hơn nhưng vẫn dũng cảm nói ra.

“Sau khi uống thuốc giải xong, chỉ sợ..….vẫn phải để cho tiểu thư……phát ti3t vài lần..….” Giọng nói của đại phu càng nói càng trầm, gần như không dám ngẩng đầu lên nữa.

Hắn biết Võ Ninh Vương yêu thương muội muội, cho dù nàng không phải em ruột vẫn yêu thương nàng như trước. Chuyện như thế này, vẫn phải cần có nam nhân đến làm. Nhưng Võ Ninh Vương e là cho rằng trên đời này không có tên nam nhân nào xứng với muội muội của hắn.

Tạ Vô Độ im lặng hồi lâu, sau đó liếc nhìn Tạ Từ ở bên cạnh, đưa tay chải lại mớ tóc rối trên trán nàng, lạnh lùng nói ra một câu:

“Thuốc giải.”

Đại phu cung kính hai tay dâng lên thuốc giải, Tạ Vô Độ mang nước ấm đến cho Tạ Từ uống thuốc giải xuống. Đại phu lui xuống, đám nha hoàn sau khi chuẩn bị nước nóng trong căn phòng sạch sẽ, cũng đều lui xuống.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại Tạ Từ và Tạ Vô Độ.

Tạ Từ cắ n môi dưới, quay đầu lại, cuộn người thành quả bóng, dường như không còn khó chịu như trước nữa, nhưng vẫn khó chịu. Tạ Vô Độ ôm nàng vào lòng.