Vô Diệm Vương Phi

Vô Diệm Vương Phi - Chương 49: Đính ước




Buổi sángPhiêu Hương viện thật yên lặng, vắng khách hơn nhiều. Như Ý đi lênlầu hướng về căn phòng phía trong cùng. Đây là căn phòng bí mật nhấttrong Phiêu Hương viện, người không phận sự miễn tới gần. Vừa bướcvào, đập vào mắt là bình phong bằng ngọc giá trị liên thành, điểm quýgiá nhất của nó chính là tranh vẽ trên mặt, từng nét từng nét đều là tác phẩm của danh gia, màu xanh ngọc trong suốt. Nhìn sang bên cạnh, là bàn trà đá hoa và gỗ lim, mặc dù không sánh bằng nhà giàu sang quyền quý,nhưng không hề có vẻ dung tục. Cuồng thảo treo trên vách, bình phongngọc thạch, lư hương nơi góc phòng, tất cả đều toát ra một loại kêu ngạo nhưng không kém phần tao nhã. Trong phòng có một nam tử vận y phục đentuyền đang chấp tay đứng, bóng lưng cao ngất toát ra khí thế vừa cuồngngạo khiến người kính nể vừa phóng khoáng tao nhã. Hắn nghe tiếng mởcửa, từ từ xoay người lại nhìn Như Ý, lạnh nhạt mở miệng “Ngươi đếnrồi!” Giọng nói mềm nhẹ đáng yêu.

“Vâng! Gia,người chúng ta phái đi đã có tin tức về. Nam Cung Ngọc dạo phố cùng vịcô nương kia từ sáng đến giờ. Chổ nào họ cũng ghé vào, từ hàng thuốccao, quảng cáo bịp bợm, thuốc tăng lực, xem tướng bói toán, xiếc khỉ sơn đông mãi võ, ảo thuật, nhẩy cầu lửa, đi trên dây, bắt dao trên khôngtrung, trò vui nào cũng tới xem không bỏ qua. Hai người cũng tiếp xúcrất nhiều người, nam có nữ có, trẻ có già có, nhưng không mua gì nhiều,chỉ mua vòng phỉ thúy từ một gian hàng, sau đó ghé vào tiểu điếm dùngđiểm tâm. Hai người ăn thật lâu, thái độ của họ trong quá trình ăn uốngrất thân mật tình tứ! Như Ý cụp mắt dáng vẻ phục tùng báo cáo chi tiếtvới Lãnh Tuyệt Tâm.

“Thái độ thân mật?” Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh, đôi mắt đen nhìn thẳng Như Ý.

“Vâng, nghenói cô nương đó còn ngồi trên đùi Nam Cung công tử, hai người thân thiết cười đùa thật lâu….” Một tia xảo quyệt thoáng qua trong ánh mắt Như Ý,nàng thừa cơ thêm mắm thêm muối vào những tin tức thu được.

“Sau đó có tình huống gì khả nghi không?” Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng hỏi.

“Có, sau khi ăn sáng xong, lúc họ rời khỏi tiểu điếm có sự kiện kì lạ xảy ra. Mộtcon ngựa không biết vì sao bị hoảng sợ chạy như điên, Nam Cung Ngọc ratay cứu một cô nương mặc áo trắng đồng thời chế phục con ngựa kia” Như Ý thấy Lãnh Tuyệt Tâm không nói gì, có chút thất vọng, lập lại.

“Con ngựa bị hoảng sợ? Nói vậy tin tức Nam Cung Ngọc biết võ công là thật! Lãnh Tuyệt Tâm chấp tay quay người lại.

“Đúng, không còn nghi ngờ gì nữa!” Như Ý nhỏ giọng nói, nàng liếc sang nhưng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

“Ngươi ra ngoài trước đi !” Giọng Lãnh Tuyệt Tâm vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Vâng, Gia!” Như Ý cáo lui, dường như nhớ ra chuyện gì, “Gia, Đoan Tuấn Mạc Nhiênđang ở tại Lâm phủ, Hàn Châu, chúng ta phái Lâm Kiếm Vân quay về nhà một chuyến, bảo hắn dò xét hư thật thế nào, được không?!”

“Được!” Lãnh Tuyệt Tâm trầm ngâm giây lát chậm rãi mở miệng.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!” mi mắt Như Ý hạ xuống , trong chớp mắt y phục đỏ thẫm đã biến mất sau cánh cửa.

Lãnh TuyệtTâm trầm tư một lúc, khóe môi nhếch lên mỉm cười, đi đến hậu viện bằngcửa sau , bước ra đường lớn. Hắn cười nhàn nhạt, thong thả đi dạo, đếngiữa trưa mới bước vào Túy Tiên lâu.

Túy TiênLâu, không hướng la di động hỏi túy tiên, cười hô cô hạc hạ Ngô Thiên,xuân phong xuy tán hoa mai tuyết, hương mãn Tây hồ tái rượu thuyền. (Thơ được giữ nguyên văn)

Túy Tiên lâu là một khách điếm tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Nam, là địa điểm tốt nhấtđể tiếp đãi và kết giao bạn bè vì vậy mọi người khắp nơi đều tề tụ về.Chỉ cần ngồi xuống sẽ nghe được giọng nói của nhiều vùng khác nhau. Dĩnhiên nét đặc sắc nhất vẫn là rượu của Túy Tiên lâu, hương rượu thơmngát đi vào giấc mộng, như lạc giữa vườn hoa. Lãnh Tuyệt Tâm vừa đếntrước cửa đã thấy tiểu nhị của khách điếm nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

“Xin hỏi ngài có phải là Lãnh công tử?”

“Đúng!” Lãnh Tuyệt Tâm nheo đôi mắt hoa đào đầy ma lực, phả vào mũi hắn đều là mùi rượu, rượu không say mà người tự say!

“Nam Cungcông tử chờ ngài đã lâu, mời đi theo tiểu nhân!” tiểu nhị của khách điếm ân cần dẫn đường phía trước, đi hết thang lầu chín khúc mười tám bậc,cuối cùng bước vào một gian phòng bí mật trên lầu hai.

Lãnh TuyệtTâm cười nhạt, đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ có mình Đoan Tuấn MạcNhiên, hắn vừa kinh hãi vừa cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng đó chỉ làcảm giác thoáng qua. Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, gật đầu chào Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang có ý bảo hắn ngồi xuống.

“Nam Cung công tử tìm một địa điểm thật tốt, nếu không có tiểu nhị dẫn đường khó có thể tìm được!” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ.

“Chúng tabàn chuyện cơ mật, đương nhiên phải cẩn thận một chút!” Đoan Tuấn MạcNhiên cười cười, đôi môi phấn hồng hơi nhếch lên, tự tay rót rượu choLãnh Tuyệt Tâm.

“Chuyện cơ mật?” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, nâng chén rượu lên vừa uống vừa nói“Chúng ta có chuyện cơ mật gì?”

“Ta muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, thấy Lãnh TuyệtTâm muốn nói gì, hắn nhẹ phất tay cướp lời “Ta đã suy nghĩ kỹ về lí dothoái thác của Lãnh công tử ngày hôm qua. Không sai, ta xuất thân giàusang, không hiểu những khó khăn trong cuộc sống. Nhưng nguyên nhân tamuốn gia nhập Thiên Địa Thịnh không đơn giản giống như đã trình bày, tacó nỗi khổ riêng” Mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn xuống, cười khổ mộttiếng.

“Nói ta nghe chút!” Lãnh Tuyệt Tâm nâng chén uống một hớp nữa.

“Bốn mươinăm trước, vào năm Hồng Vũ , lúc Đoan Tuấn Huyền Viễn vừa đăng cơ, chotrùng tu kênh đào, nhưng vì mải lo ăn chơi hưởng lạc, một thời khiến dân chúng lầm than. Lúc đó nạn tham quan lộng hành, cuối cùng dù bị hoàngđế trấn áp nhưng cũng vì thế mà liên đới cả một nhóm quan lại, tổng cộng mười một vị, cầm đầu là Thiên đại nhân. Thời gian xây dựng kênh đào câu kéo hết mười năm, sau khi hoàn thành, để trả dân chúng một lời côngđạo, hoàng đế đã ra lệnh áp giải về kinh xử trảm mười một quan viên nọ,không chỉ vậy còn nhà tịch thu gia sản, con cái bắt buộc gia nhập quânngũ ở Giang Nam, đó là nguyên nhân vì sao Thiên Địa Thịnh quật khởi từvùng Giang Nam giàu có và đông đúc này!”

“Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến ngươi?” Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh.

“Trước đâyphụ thân ta đi theo Thiên đại nhân vì vậy cũng bị liên lụy. Lúc ấy tacòn nhỏ, tướng mạo đáng yêu nên được Nam Cung gia thu dưỡng!” Mi mắtĐoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn xuống, lạnh nhạt nói.

“Những điều ngươi nói đều là sự thật?” Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng nheo mắt lại nhìn kỹ Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa.

“Đúng vậy,hơn nữa ta có tiền, có thể giúp Thiên Địa Thịnh hoàn thành nghiệp lớn!”Đoan Tuấn Mạc Nhiên đem một rương vàng đặt lên bàn.

“Ta có thể suy nghĩ lại đề nghị của ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhàn nhạt mở miệng.

Không còn bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên gò bó, Lăng Tây Nhi giống như chim sổ lồng. Nàngcùng Lâm Y Y tha hồ tung tăng dạo chơi trên phố phường phồn hoa, quán ăn nào cũng ghé vào, từ quán bún thịt nướng ở phía nam, gà quay béo ngậy,đến quán chạp phô phía bắc, cháo tổ yến, cả những món điểm tâm và bánhngọt muôn màu muôn vẻ, không chổ nào không dừng chân, thứ nào cũng mua,cả con đường không ngừng nhồi nhét khiến cái bụng nho nhỏ của nàng căngtròn, trên đôi tay nhỏ bé chất đủ loại đồ ăn vặt.

“Yên Chi,Nam Cung công tử thành thân chưa vậy?” Lâm Y Y chỉ lẳng lặng theo phíasau Lăng Tây Nhi chậm rãi mở miệng. Dáng vẻ yểu điệu thướt tha, y phụcmàu vàng nhạt trang nhã, áo choàng cùng màu, càng thêm xinh đẹp khiếnngười say mê, tóc đen mượt ôm hai má như tôn lên làn da trắng nõn trêngương mặt trái xoan. Vừa dứt lời, gương mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ bừngnhư ráng chiều, càng xinh đẹp động lòng người.

“… .”Bánhgạo nếp trong miệng Lăng Tây Nhi bỗng nhiên bị phun ra hết, nàng hoàinghi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Y Y, giật mình đứng lại.

“Ngươi nóiđi, hắn thành thân chưa?” Bị Lăng Tây Nhi nhìn chăm chú, Lâm Y Y càngngượng ngùng, giơ bàn tay nhỏ bé chọc chọc vào người nàng.

Lăng Tây Nhi cảm thấy khó xử nhìn xuống, không biết làm sao mở miệng.

“Sao vậy?” Lâm Y Y bước tới trước mặt Lăng Tây Nhi, ngước lên, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, tiến đến gần dựa đầu vào ngực nàng.

“Ngươi tựmình hỏi hắn nha. . . . .” Lăng Tây Nhi mếu máo, xoay người đi thẳng,buồn bã nhìn xuống, thức ăn vặt trên tay trong phút chốc không còn mùivị gì.

Nhìn ĐoanTuấn Mạc Nhiên đang từ đầu đường hiên ngang đi lại, một thân y phụcnguyệt sắc, bên hông đeo ngọc bội màu xanh ngọc, đôi mắt thật to, môi đỏ mọng, dáng người cao ngất càng khiến hắn nổi bật giữa đám đông. LăngTây Nhi đứng lại, nheo đôi mắt tròn đen láy đánh giá Đoan Tuấn MạcNhiên, sau đó tự động tránh qua một bên, Lâm Y Y ở phía sau nhìn hắnkhông chớp mắt.

“Hắn tớirồi, tiểu thư tự mình hỏi đi!” ánh mắt của Lăng Tây Nhi đượm nét cô đơn, nàng cắn cắn bánh gạo nếp, mỉm cười khích lệ Lâm Y Y. Sau đó đặt môngngồi xuống thềm đá bên cạnh, dựa lưng vào đền thờ trinh tiết trước thềmđá.

Lâm Y Y mắccỡ vuốt ve vạt áo, muốn kéo Lăng Tây Nhi lại, nhưng không kịp vì ĐoanTuấn Mạc Nhiên đã chạy tới trước mặt nàng, đôi mắt lạnh như băng nheolại nhìn quanh tìm Lăng Tây Nhi.

“Nam Cungcông tử. . . . .” Lâm Y Y cắn chặt môi anh đào làm cho hai cánh môi biến thành chổ hồng chổ trắng. Nàng mỉm cười e lệ, ngước lên nhìn ân nhâncứu mạng đang đứng trước mặt, cảm thấy rung động.

“Yên Chi đâu?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm ra vẻ không nhìn thấy gì lạnh nhạt mở miệng.

Khẩu khí lạnh nhạt của hắn khiến Lâm Y Y có chút thất vọng, nàng nhỏ nhẹ nói “Nàng đi rồi. . . . .”

“Đi đâu?”Giọng nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng lạnh lùng âm độc, ánh mắt độtnhiên cũng trở nên lành lạnh, nữ nhân chết tiệt , nàng nghĩ có thể chạythoát sao?

Ngữ khí lạnh lùng không có tình cảm khiến Lâm Y Y cảm giác như vừa hít phải khílạnh, nàng nghi ngờ nhìn kỹ người trước mắt. Nét mặt của Đoan Tuấn MạcNhiên là vẻ mặt giận dữ không thể kềm chế, nhưng kinh hãi nhất chính làđôi mắt, mặc dù chúng vừa to vừa tròn, ngập nước rất đáng yêu. Nhưng đôi mắt đó giờ đây đang bắn ra những tia sáng âm trầm lạnh lẽo và tàn nhẫn, vừa giống như hồ nước sâu không thấy đáy vừa giống như hai lưỡi dao sắc bén bắn thẳng vào lòng người, khiến toàn thân run rẩy dù trời khônglạnh lắm.

“Nàng đi mua chút đồ, lập tức sẽ quay lại!” Lâm Y Y bắt đầu tin tưởng lời nói củaLăng Tây Nhi. Nàng khiếp sợ mở miệng, nhưng không thể che dấu sự si mêcủa mình.

Vẻ lành lạnh hiểm ác trong mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ từ biến mất. Hắn hừ lạnh, thân thể cao ngất chậm rãi đi về phía trước.

“Nam Cung công tử. . . . .” Lâm Y Y gọi hắn lại.

Hắn nhìn nàng không kiên nhẫn hỏi.”Có chuyện gì?”

“Không. . . . . Không có gì. . . .” Nàng nhìn xuống, sự lạnh nhạt của hắn khiến nàngkhó mở miệng, tay vuốt ve vạt áo nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi xa dần.

Lâm Y Y tứcgiận dậm chân, một lần nữa chìm đắm trong sự si mê của mình. Vẻ lạnhnhạt và khinh thường của hắn càng khiến nàng say đắm.

Hắn quay trở về tìm thấy Lăng Tây Nhi đang ngồi trên thềm đá ôm mớ đồ ăn vặt ngáynhè nhẹ, mắt phượng xếch lên, hai cánh mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào,thật sự là một mỹ nhân quyến rũ. Trên môi còn dính chút bánh vụn, ngồikhông ngay ngắn, gương mặt xinh xắn phúng phính, nước miếng chảy ra khóe miệng, thật đáng yêu cho dù nàng không có vẻ lịch sự nhã nhặn của Lâm Y Y. Thượng Quan Hi đứng bên cạnh giống như nhìn thấy quái vật trừng mắtnhìn nàng, sau đó lắc đầu thở dài.

“Yên Chi!”Lâm Y Y cũng thở dài bước tới vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi.Nàng mơ màng tỉnh lại, đứng bật dậy làm những bao đồ ăn rơi xuống đất.

“Chúng ta về đi!” Lâm Y Y cô đơn nhìn xuống, trong ánh mắt lộ vẻ buồn bã.

“Tiểu thư hỏi hắn rồi phải không?” Nàng lau nước miếng nơi khóe miệng, vươn vai duỗi thẳng người.

Lâm Y Y lắc đầu, không thể che dấu vẻ cô đơn, một mình đi phía trước.

“Hỏi gìvậy?” Thượng Quan Hi hiếu kỳ lên tiếng. Vừa rồi hắn bận giúp Lăng TâyNhi trả tiền, hai người nói gì, hắn không nghe được.

Lâm Y Y lạnh nhạt nhìn hắn không nói gì, cụp mắt bộ dạng phục tùng, vẻ cô đơn trên mặt càng sâu.

“Nếu chưahỏi ta sẽ giúp tiểu thư. . . .” Lăng Tây Nhi nhìn thấy ánh mắt cô đơnbuồn bã của Lâm Y Y nhẹ thở dài, nhỏ giọng nói. Nàng vốn là nương tử của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không phải sao? Bây giờ đổi lại vẫn còn kịp!

“Yên Chi,ngươi thật sự chịu giúp ta?” Vẻ vui mừng tràn ra gương mặt nhỏ nhắn củanàng, không còn cô đơn như vừa rồi. Nàng vui sướng nắm chặt bàn tay nhỏbé của Lăng Tây Nhi.

“Vâng, nhưng tiểu thư phải cho ta biết, tiểu thư có thật lòng thích hắn không?” Lăng Tây Nhi gật đầu, mở miệng hỏi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y đỏ bừng, gật đầu thật mạnh.

Thượng QuanHi đứng bên cạnh nhìn thấy cử chỉ đó của Lâm Y Y khiến mặt hắn nhăn nhóđến cực điểm. Hắn cuối cùng hiểu rõ sự tình, giận dữ bỏ đi phía trước.

“Nhưng cònThượng Quan công tử ? Hắn nói Nhị lão gia có ý tác hợp việc hôn nhân của hai người . . . .” Lăng Tây Nhi nhìn bóng lưng của Thượng Quan Hi nhỏgiọng nói.

“Không cầnlo cho hắn, ta không thích loại nam nhân nho nhã như vậy!” Lâm Y Y thấpgiọng, đặt một miếng ngọc bội vào tay Lăng Tây Nhi “Ngọc bội này ngươigiao cho Nam Cung công tử, coi như vật đính ước!” Chất lượng của ngọcbội rất tốt trơn bóng xen lẫn với vân màu đỏ, dù là người thường hayngười trong nghề, vừa nhìn đã biết đó là một vật quý giá.

“Nhưng tiểuthư. . . . . Nếu hắn không phải là Nam Cung ngọc. . . .” Lăng Tây Nhinắm chặt ngọc bội trong tay, đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng củachuyện này.

“Không phải Nam Cung ngọc thì là ai?” Lâm Y Y tỏ vẻ khó hiểu.

“Là là là. . . . .” Lăng Tây Nhi hết lời để nói. Nàng không thể bác ra, nhưng tiểuthư. . . . .Nàng khẩn trương, khẽ cắn cắn môi, đem ngọc bội cất vào túitiền trong người”Ta sẽ giúp tiểu thư hỏi một chút , tiểu thư yên tâm!”

Để cho tiện, Lâm Y Y quyết định đặt phòng cùng khách điếm với Đoan Tuấm Mạc Nhiên.Ban đêm, gió nhẹ thổi từng cơn, Đoan Tuấm Mạc Nhiên nằm trên giường vớinét mặt lạnh lùng, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Lăng Tây Nhi bước vào, đem hoa quả đặt lên bàn, sau đó đứng trước giường Đoan TuấnMạc Nhiên, yên lặng giống như pho tượng không biết mở lời như thế nào.

“Nữ nhân đó là Lâm Y Y thật phải không?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cuối cùng mở miệng, ngữ khí lười biếng lạnh nhạt tới cực điểm.

“Đúng vậy!” Lăng Tây Nhi kéo ghế ngồi trước mặt hắn, nếu vấn đề đã bắt đầu, nàng nên tiếp tục.

“Tiểu thưrất thông minh, ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi biết đánh đàn, chín tuổihọc xong thêu thùa may vá, mười một tuổi đã ra dáng vẻ của một mỹ nhân,lúc mười lăm tuổi được bầu là đệ nhất mỹ nữ của giang hồ. . . . .” Nàngnói thao thao bất tuyệt, không tiếc lời dùng những từ hoa mỹ ca ngợi đưa Lâm Y Y lên tận mây xanh. Một nữ tử như vậy trên trời mới có, dưới nhân gian làm sao gặp được dù chỉ một lần.

“Ngươi biết làm thơ không?”

Lăng Tây Nhi sửng sốt, lấy làm khó hiểu không biết vì sao hắn hỏi về mình. Nàng ngẩn ra nhưng sau đó trả lời thật nhanh “ Ta không biết!”

“Ngươi biết đánh đàn không?”

“Ta không biết!”

“Ngươi biết thêu thùa không?”

“Ta cũng không biết . . .” âm thanh cuối ngân dài khiến Lăng Tây Nhi đỏ mặt.

“Nhưng tabiết làm những thứ khác, rất nhiều nữ tử bây giờ cũng không biết cầm kỳthi hoạ mà!” Mặt Lăng Tây Nhi đỏ lên, biện hộ không ngừng bởi vì nàngkhông thể nói mình chỉ biết ăn thôi!

“Vậy à, nói nghe thử!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhấc tay, đôi mắt lành lạnh lóe lên vẻ thú vị nhìn nàng.

“Ta sử dụngthành thạo máy vi tính, biết tiếng Anh, còn biết tùy theo hoàn cảnh sửdụng và bảo vệ tài nguyên, bảo vệ môi trường sinh thái, tìm hiểu tin tức kỹ thuật. Ngoài ra còn giám sát, đánh giá, và quy hoạch tài nguyên,phân tích tầm quan trọng và tác hại của chúng đối với môi trường với sựthay đổi thời tiết như sự kiện Global warming ” Lăng Tây Nhi nói xongđắc ý dào dạt, vẻ mặt đầy tự hào. Nàng không nhìn thấy sắc mặt của ĐoanTuấn Mạc Nhiên ngày càng đen, cuối cùng không kiên nhẫn nhắm mắt lại,cái gì đông tây, hắn nghe một câu cũng không hiểu, nàng muốn sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn sao!

Nhẹ nhàngnhấp một ngụm trà, Lăng Tây Nhi thông cổ lấy giọng, định giải thích cáigì gọi là tài nguyên cùng hoàn cảnh, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên không chút hứng thú, vẻ tươi cười trên mặt chợt cứng ngắc, xấu hổ sờ sờ gáy, hìnhnhư mục đích của nàng hôm nay không phải cái này nha? Nàng ngại ngùngcười hắc hắc, cẩn thận chuyển đề tài sang chuyện của Lâm Y Y.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên. . . .” Lăng Tây Nhi nhỏ giọng gọi hắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở mắt, trong mắt hắn lóe lên vẻ không kiên nhẫn.

“A không, công tử, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Nàng nhanh chóng sửa lại gọi hắn công tử.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nháy mắt mấy cái, không nói gì coi như đồng ý.

“Nếu mộtngày nào đó tiểu thư gả vào vương phủ, ngươi có thể đối xử nàng tốt mộtchút được không?” Lăng Tây Nhi cẩn thận hỏi, nhưng nàng nhanh chóng hốihận khi nhìn thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn nheo mắt hừ lạnhmột tiếng: “Đối với chuyện không thể xảy ra, ta không lãng phí tâm tưsuy nghĩ nhiều!”

“Nhưng chuyện đó sau này có thể sẽ xảy ra . . .” Lăng Tây Nhi cắn cắn đôi môi anh đào, nhỏ giọng nói.

“Không có khả năng!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẳng định.

“Tiểu thư dịu dàng hơn ta, ta tin tưởng ngươi sẽ đối xử tốt với nàng!” Lăng Tây Nhi nhìn xuống, nhỏ giọng nói.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ cười lạnh, không nói gì.

“Tiểu thư thích ngươi, đây là ngọc bội nàng muốn tặng cho ngươi!” Lăng Tây Nhi quyết định nhanh chóng giải quyết vấn đề.

“Sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc.

“Ta nhận!” Hắn cầm lấy ngọc bội.

Lăng Tây Nhi chấn động, cảm thấy có chút mê muội.

“Nhưng trước hết ngươi nên hỏi nàng, buổi tối ngủ trên ghế nàng chịu không!”

“A…!”

“Đêm hôm khuya khoắc theo ta đi nhà xí nàng làm không “

“Có thể !”

“Một khi ta không vui, đem nàng trong nháy mắt chém thành hai nửa nàng đồng ý không?”

“Hả?”