Vô Diệm Vương Phi

Vô Diệm Vương Phi - Chương 48: Ác ma mê người




“Lăng TâyNhi, ngươi nên vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, ngươi chỉ là công cụ phải dựa vào ta để sống, không đượcyêu cầu bất cứ quyền lợi gì! Gương mặt lạnh như băng hiện lên vẻ tà mị, giọng nói giống như ma quỷ đang thét gào, Lăng Tây Nhi hoảng sợ khôngdám lên tiếng, cố sức gật đầu không ngừng, sau đó ngẩn ra đột nhiên lắcđầu.

Nét mặt củaĐoan Tuấn Mạc Nhiên vừa hơi hoà hoãn bị cái lắc đầu mạnh mẽ của Lăng Tây Nhi làm cho nổi trận lôi đình, bàn tay to dùng sức xoay tròn, thân thểcủa Lăng Tây Nhi giống như diều đứt dây bay đến người hắn kêu lên mộttiếng, gương mặt nhỏ nhắn đập vào ngực hắn giống như đụng vào bức tường đồng vách sắt.

“Ngươi dámphản bác lời của ta ?” giọng nói độc ác tàn nhẫn đến cực điểm vang vọngbên tai Lăng Tây Nhi, nàng vỗ vỗ cái trán đau nhức, không nhịn được runrun đứng lên, hàm răng bắt đầu đánh vào nhau.

“Ta… Không có. . . . .” Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ nhìn xuống.

“Vừa rồi lắc đầu là có ý gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, hắn không muốn bị nữnhân này lừa gạt nữa, nhất định phải khiến nàng hoàn toàn khuất phục.

“Ta chỉ cảm thấy lời của ngươi không đúng lắm… .” Lăng Tây Nhi ôm chặt đầu, nhỏ giọng mở miệng.

Trầm mặckhông nói gì, mặc dù Lăng Tây Nhi không có can đảm ngước mắt nhìn nétmặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng khí lạnh như băng ngưng tụ quanh cơ thể khiến nàng có chút mê muội, nàng biết mình vừa sờ mông hổ rồi!

“Chổ nàokhông đúng?” Lăng Tây Nhi có thể nghe được trong giọng nói của hắn ẩnchứa sự tức giận, nàng thở dốc, vuốt vuốt ngực, suy nghĩ tốt nhất nên tỏ vẻ chịu thua nếu không muốn bị khiêng xuống dưới.

Bốn bề vắnglặng, những người khách đang ăn điểm tăm bị nét mặt doạ người của ĐoanTuấn Mạc Nhiên làm cho kinh hãi nhanh chóng chạy mất không còn bóngdáng, tiểu nhi của tiểu điếm và chưởng quỹ đứng một bên sợ hãi rụt rè,muốn tiến lên nhưng không dám, mọi người đều nhìn chằm chằm vào gươngmặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi với ánh mắt đồng tình, cảm thấy thương cảm cho cảnh hồng nhan bạc mệnh của nàng!

“Ta là nữnhân, không sai, ngươi là nam nhân, cũng không sai, nhưng ta không cầndựa vào ngươi để sống, ta có năng lực để sinh tồn!” Hít một hơi thậtsâu, hai mắt nhìn xuống, Lăng Tây Nhi cố lấy hết mười hai phần can đảmmở miệng.

“Ngươi đangcùng người nào nói chuyện?” Đoan Tuấn Mạc Nhiê cười lạnh đầy vẻ châmchọc, một nữ nhân ngay cả nhìn thẳng hắn khi nói chuyện cũng không dám,còn nói gì năng lực sinh tồn, ha ha, thật buồn cười.

“Cùng ngươinói chuyện!” Lăng Tây Nhi đột nhiên nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìnthẳng vào mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng thậttốt, nhưng lòng nàng vẫn không nhịn được run rẩy, đó là vẻ mặt kinhkhủng, hai con ngươi đỏ ửng đang trừng mắt nhìn nàng, đôi môi mím chặtlạnh lùng, gương mặt búp bê châm chọc và đáng yêu đã biến thành một búpbê mặt quỷ khiến người kinh hồn mất vía, trời ơi, hắn là ma quỷ.

Đoan TuấnMạc Nhiên không nói gì, đôi mắt lãnh mị nheo lại, cả người toát ra vẻ áp bức mãnh liệt, hắn đột nhiên cười lạnh, kéo cái đầu nho nhỏ của LăngTây Nhi qua trước mặt hắn, hởi thở nam tính trong nháy mắt bao phủ lấynàng.

“Ngươi nóingươi có năng lực sinh tồn?” Hắn đột nhiên cười tà mị, nhưng vẻ tươicười càng khiến người khiếp sợ, hắn đã nổi giận rồi!

“Đúng… . Tacó tay có chân, có thể làm bất cứ chuyện gì, sẽ không bị chết đói, hơnnữa buổi tối còn có giường ấm áp để ngủ!” Lăng Tây Nhi ủy khuất bĩu bĩumôi, ánh mắt sáng lấp lánh.

Đoan TuấnMạc Nhiên không nói gì, nhìn xuống trầm tư một lúc, sau đó nheo mắt lại, trong ánh mắt có tia ấm áp, sao vậy, không lẽ phẫn nộ của hắn thăng cấp rồi sao? Lăng Tây Nhi nói thầm trong lòng, nàng chưa từng thấy qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên như vậy, dường như trong nháy mắt, sự tức giận của hắnđã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại vẻ đáng thương, chết tiệt,gặp quỷ rồi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ có vẻ mặt đáng thương sao? Đây làđiềm báo trước hắn sắp nổi giận !

“Đi theo tarất cực khổ sao?” Hắn mở miệng, giọng nói dịu dàng vô cùng, lần đầu tiên nó không gây cho người khác cảm giác lạnh như băng, con ngươi đen láycũng không có dấu hiệu sắp nổi lên sóng gió.

“Đươngnhiên!” Lăng Tây Nhi liều mạng gật đầu, “Chẳng những khổ cực, hơn nữalúc nào cũng lo lắng giữ đầu của mình, có thể dùng câu sống không bằngchết để hình dung!” Lăng Tây Nhi không chút khách sáo tố khổ hắn.

Đoan TuấnMạc Nhiên trầm mặc”Ngươi không thích đi theo ta?” Một lúc lâu hắn mới mở miệng, trong ánh mắt có một tia lửa sáng lấp lánh khác thường.

“… .” Nhìnđôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi chợt giật mình , khôngbiết làm sao trả lời, đôi khi đúng như vậy, giống như lúc hắn nổi giận,nhưng hiện tại, nàng giương mắt nhìn trộm gương mặt đầy vẻ đau thươngcủa hắn, nàng si mê chớp chớp mắt, hình như cũng không chán ghét nhưvậy. . . . .

“Tại saokhông nói chuyện?” Hắn nhỏ giọng nói, thanh âm khêu gợi vang bên tainàng, nếu ai không nhìn thấy trò hay trước đó, bỗng nhiên thấy hình ảnh này, nhất định cho rằng hai người họ đang tán tỉnh nhau trước đám đông!

Hai thân ảnh thoáng qua ngoài cửa tiểu điếm, chỉ trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Thấy LăngTây Nhi không nói gì, gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên buồn bã nhìn xuống, không tự nhiên quay đầu lại, tay đẩy Lăng Tây Nhi ra.

“A…!” LăngTây Nhi bất mãn lớn tiếng phản đối, muốn đẩy người ra ít nhất hẳn cũngnên nói một tiếng, hại nàng thiếu chút nữa ngã chỏng chơ, nhưng vẻ mặthắn tại sao kì quái như vậy, hắn đau lòng thật sao? Không thể nào! LăngTây Nhi ngẩng đầu nhìn trời, bên trên có mái che, mặt trời đã mọc từhướng Đông, tất cả đều bình thường! Nàng chạy về tiểu điếm, ngồi trướcmặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Có lẽ hômqua ta nên bán ngươi cho Lãnh Tuyệt Tâm!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh,nét mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lẽo tà mị, giống như vẻ mặt khácthường trong nháy mắt kia không hề tồn tại. Lăng Tây Nhi nhìn chăm chúvẻ mặt lạnh như băng của hắn, bắt đầu hoài nghi vừa rồi nhìn thấy có lẽchỉ là ảo giác. Một kẻ tự cao tự đại, một ác ma giết người như ngóe làm sao có thể vì nàng cảm thấy cô đơn , đau lòng. Nhất định đầu óc nàngcó vấn đề nên nhìn gà hóa cuốc thôi.

“Ta khôngmuốn!” Lăng Tây Nhi lớn tiếng phản đối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo mắtlại, một tia vui mừng lẫn sợ hãi thoáng qua trong mắt.

“Ngươi không muốn sao?” Lời của hắn vẫn lạnh như băng.

“Đương nhiên!” Nói dư thừa, có ai thích bị bán đâu!

“Ngươi không thích Lãnh Tuyệt Tâm?” Trong tim hắn dấy lên một tia hy vọng.

“Ngươi không có quyền bán ta!” Lăng Tây Nhi nghiến răng mở miệng, giống như con cừu non chuẩn bị phản công!

“Quyền lợi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, thuận tiện cười nhạo, tại sao nàng có ýnghĩ hoang đường như thế, nàng đồng ý hay không thì liên quan gì hắn!

“Không sai,ta đường đường chính chính gả vào nhà ngươi , cũng không phải nhà cácngươi mua, dựa vào cái gì bán ta?” Lăng Tây Nhi chống hai tay lên hônghung hăng mở miệng, đây là thời điểm giành quyền lợi, nàng quyết khôngthể nhân từ nương tay!

“Người ta lấy là Lâm Y Y!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, nhắc nhở nàng là đồ giả mạo.

“Nhưng cùngngươi bái đường chính là ta!” Lăng Tây Nhi không phục, cổ đại này khôngphải rất coi trọng lễ nghi sao? Là nàng cùng hắn bái đường, không phảiLâm Y Y.

Đoan TuấnMạc Nhiên nhìn nàng với ánh mắt quái dị, đột nhiên bốn bề yên tĩnh. Hắnđứng dậy, cười lạnh đi thẳng ra cửa, Lăng Tây Nhi theo sát phía sau. Thế nào, không thể chối cãi được nữa phải không? Gương mặt thanh tú củaLăng Tây Nhi lộ vẻ tươi cười đắc ý, nhưng rất nhanh, nét tươi cười củanàng chợt cứng lại do âm thanh ầm ĩ đáng sợ từ phía sau truyền đến.Nàng hoài nghi xoay người lại nhìn thấy đường phố náo nhiệt, có mộtchiếc xe ngựa không biết từ đâu lao ra, con ngựa bị sợ hãi, chân đáloạn xạ trên đường, không ngừng hí vang, người phu xe luống cuống chântay muốn kềm nó lại, nhưng hoài công vô ích. Con ngựa vọt tới hướng của Lăng Tây Nhi, nàng hoảng sợ há miệng thật to, một bạch y nữ tử khôngbiết từ đây đột nhiên xuất hiện trước mặt con ngựa, trong nháy mắt nữtử bị đẩy ra. Lăng Tây Nhi kinh hoảng hai mắt mở to, trong nháy mắtgương mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy,nàng nhìn con ngựa đen dừng lại phóng đại trước mặt mình, giống nhưmuốn giẫm nát nàng thành thịt vụn.

“Tiểu thư!” Lăng Tây Nhi đột nhiên hô to, trời ơi, đó không phải là tiểu thư sao? Như thế nào sẽ…

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phía sau nghe tiếng kêu của Lăng Tây Nhi, gầm lên một tiếng, thân thể thon dài giống như con rồngbạc bay lên trời cao, không đợi Lăng Tây Nhi kịp phản ứng, bạch y nữ tửđã ở trong ngực hắn. Bạch y nữ tử dường như bị hoảng sợ, ngây ngườinhìn gương mặt tuấn dật của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cảm nhân được hơi thởnóng bỏng của hắn như mơn man trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyếtcủa nàng. Mặt nàng đỏ bừng, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay hắn, tay nhỏ bémềm mại cùng bàn tay to kết hợp chặt chẻ với nhau thật kỳ diệu, tiếptheo đó thân thể của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vút lên trên không tạo thànhmột vòng cung tuyệt đẹp, tay áo tung bay trên không trung phiêu dật nhưtiên, nữ tử trong lòng si mê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cho đến khi hắn từ từ đáp xuống đất, mang nàng giao cho một người, Lâm Y Y mới hoàn hồn lại.

Trong nháymắt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng xoay người, tay nắm dây cương kéolại, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn dật trở nên lạnh băng tà mị, khíphách vô cùng “Chi…” Bánh xe ngựa ma xát trên mặt đường rít lại, conngựa hí lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên kềmchế. Mặc dù nó chịu đứng yên, mũi không ngừng thở phì phò, phà ra hởithở nóng bỏng, nhưng không còn hí vang nữa.

“Tạ ơn đạigia, cám ơn ngài nhiều lắm..” Người xa phu từ trên xe ngựa phóng xuốngcung kính nói lời cảm tạ, thiếu chút nữa dập đầu quỳ trên mặt đất.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, trầm mặc, thong thả bước đến trước mặt Lăng Tây Nhi.

Bạch y nữ tử không thèm quan tâm Lăng Tây Nhi dù chỉ một chút, đôi mắt đẹp nhìnĐoan Tuấn Mạc Nhiên không chớp, cho đến khi hắn đi tới trước mặt nàng.

“Cám ơnngươi…” Nàng giương đôi mắt đẹp như nước hồ thu nhìn hắn, dịu dàng cườikhẽ, nam tử trước mặt dù có gương măt búp bê thật đáng yêu, nhưng đôimắt vừa ẩn chứa một vẻ âm trầm lạnh lẽo , vừa tóat ra sự tự tin, cảngười tỏa ra khí phách dường như khiến nàng tan chảy, nàng thích nhữngnam nhân như vậy!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, không nói một lời.

“Tiểu thư,thật là người rồi!” Lăng Tây Nhi vui mừng lẫn sợ hãi mở miệng, bàn taynhỏ bé nắm lấy cánh tay Lâm Y Y, thân thể hơi run rẩy, nàng cẩn thậnđánh giá Lâm Y Y,gương mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt đen láy linhđộng, một thân bạch sam làm nổi bật da thịt trắng như tuyết và mềm mạicủa nàng. Nàng có vẻ hơi gầy, nhưng như vậy càng khiến người thêm thương yêu.

“Yên Chi?Thật là ngươi?” ánh mắt si mê của Lâm Y Y rời khỏi gương mặt Đoan TuấnMạc Nhiên chậm rãi nhìn sang, cuối cùng chú ý tới Lăng Tây Nhi đang đứng bên cạnh từ lâu.

“Y Y, ngươicó sao không!” một nam nhân thở hổn hển từ phía sau Lâm Y Y chạy tới,dáng vẻ tuấn tú, thoạt nhìn rất ôn nhu nho nhã, gương mặt đỏ ửng, nónglòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Y Y, bị nàng vô tình né qua mộtbên. “Thượng Quan đại ca, ta không sao!” Nàng lãnh đạm mở miệng, nhưnglại xoay người tỏ vẻ cám ơn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn lạnh lùng, đứng cạnh Tăng Tây Nhi, chỉ nhàn nhạt liếc Lâm Y Y.

Lâm Y Y nhìn xuống , có chút thất vọng, nàng xoay qua nhìn Lăng Tây Nhi cười khẽ,cố xua đi vẻ xấu hổ “Yên Chi, sao ngươi ở đây?” Nàng nhìn Đoan Tuấn MạcNhiên một lần nữa, thuận tiện đoán thân phận của hắn.

“Ta… .” Lăng Tây Nhi ngẩn người, theo thói quen nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên , hắnhừ lạnh, trong ánh mắt thấp thoáng một tia cảnh cáo.

“Tiểu thư,ta bây giờ là nha hoàn của người ta, chỉ đổi chủ thôi, vị này chính làchủ tử mới của ta, Nam Cung ngọc!” Lăng Tây Nhi dùng ngón tay út chỉĐoan Tuấn Mạc Nhiên.

Lâm Y Y nhìn sang, một lần nữa si mê nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ gật đầu, cườidịu dàng, sau đó từ từ quay lại “Nha hoàn? Yên Chi ngươi không phải. . . . .” Lâm Y Y nhỏ giọng nói.

“Nói ra rấtdài dòng, khi có cơ hội chúng ta sẽ nói tiếp !” Lăng Tây Nhi cười cười,phải lừa gạt Tam tiểu thư, người đối xử với nàng tốt nhất, trong lòng có chút bất an, nàng chột dạ nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Y Y.

Lâm Y Y cho rằng vẻ chột dạ của Lăng Tây Nhi là đau long. Nàng đột nhiên nhớ lạitruyền thuyết về ác ma kia, giống như hiểu ra điều gì, an ủi vỗ vỗ cánhtay Tăng Tây Nhi “Yên Chi, ngươi không cần nói, ta hiểu được, đều làta hại ngươi!”

“Tiểu thư,không. . . . Không phải!” Lâm Y Y nói vậy càng khiến Tăng Tây Nhi cảmthấy áy náy, nàng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ thở dài.

“Yên Chi,nhất định ta sẽ bồi thường cho ngươi thật nhiều, ngươi yên tâm đi!”Nàng nhỏ giọng nói, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tăng Tây Nhi. Lăng Tây Nhi tìm một trà lâu, kéo nàng ngồi xuống, hỏi thăm chuyện nhà.

Thì ra Lâm Y Y ở Lạc Dương một thời gian cảm thấy buồn chán nên quyết định ra ngoài dạo chơi. Lạc Dương từng bước cố ý tác hợp nàng cùng công tử củaThượng Quan gia, Thương Quan Hi. Vì vậy nàng đồng ý để Thượng Quan Hitheo mình, thuận tiện dọc đường có thể bồi dưỡng tình cảm. Nhưng vì tính tình của Thượng Quan Hi nhu nhược, võ công không giỏi, Lâm Y Y khôngthích lắm. Nhưng nàng là một cô nương một mình ra ngoài cũng khôngtiện, chỉ còn cách cho Thượng Quan Hi đi theo, dọc đường du sơn ngoạnthủy, Thượng Quan Hi đều chăm sóc nàng một cách chu đáo.

Vừa rồi,nàng muốn ăn trái lê, bảo Thượng Quan Hi đi mua, không nghĩ tới có mộtcon ngựa bi kinh động bất ngờ lao ra, có người vì hoảng sợ xô nàng ,thiếu chút nữa hại nàng trở thành vong hồn dưới vó ngựa, nếu không cóNam Cung Ngọc…Nàng nhịn không được nhìn gương mặt búp bê của Đoan TuấnMạc Nhiên, làn da trắng nõn có chút ửng đỏ.

“Yên Chi, ta rất nhớ ngươi, ngươi có thể theo ta mấy ngày không?” Nàng nhè nhẹ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng.

“Chuyện này. . . . .” Lăng Tây Nhi cảm thấy khó xử, nàng đương nhiên đồng ý rồi, nhưng còn Đoan Tuấn Mạc Nhiên. . . .

“Chúng ta ởtrong thành còn có chuyện phải xử lý, mấy ngày tới ở chổ nào cũng khôngrõ” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh đạm cười, quét mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắnthanh tú của Lâm Y Y, ánh mắt lộ ra vẻ tà mị.

Hắn nhìnnàng rồi, trong lòng Lâm Y Y chợt cảm thấy thật vui vẻ, dịu dàng nở nụcười, ánh mắt như nước hồ thu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sắc mặt càngthêm ửng hồng một cách rõ ràng.

“Chúng ta sẽ ở lại trong thành vài ngày!” Nàng cười nhẹ, hoàn toàn không cần nghe ý kiến của Thượng Quan Hi.

“Tốt đó, như vậy ta có thể hộ tống tiểu thư !” Lăng Tây Nhi vui mừng nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cao hứng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nghĩ vậy, hắn đứng lên, thấy trời cũng không còn sớm, chậm rãi bước ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lăng Tây Nhi hoài nghi mở miệng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn nàng, đi về hướng khác.

“Hắn là một người rất được. . . .” Lâm Y Y nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đoan TuấnMạc Nhiên xa dần có chút hoảng hốt, một nam tử như vậy, võ công caocường, tính tình lãnh đạm, ánh mắt tà mị, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, đã dễ dàng hớp lấy hồn nàng.

Thượng QuanHi cảm thấy ghen tị đứng bên cạnh, một câu cũng không nói, nhìn bónglưng cao ngất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên với ánh mắt lạnh lùng hung ác, hắn như mơ hồ hiểu được điều gì, vẻ mặt không vui.

“Yên Chi, hắn đối xử với ngươi tốt không?” Lâm Y Y nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu thư hỏi người nào vậy?” Lăng Tây Nhi khó hiểu ngoái đầu nhìn lại.

“Chính là Nam Cung Ngọc vừa rồi?” Sự chú ý của Lâm Y Y dường như còn chưa rời khỏi người Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Không tốt!” Lăng Tây Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, trừng đôi mắt to.

“A!” Lâm Y Y kinh ngạc, hắn thoạt nhìn giống như một người tốt mà!

“Tiểu thư,ngươi ngàn vạn lần không nên bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, hắn thật ra là một ác ma tội ác tày trời , ích kỷ hẹp hòi, buổi tối giành ngủ trêngiường còn bắt ta ngủ trên ghế, ban ngày cũng không dám đi nhà xí mộtmình muốn ta đi theo, tính tình tàn bạo, nói chuyện với hắn phải cẩnthận đề phòng, nếu không cẩn thận, hắn sẽ trở mặt cho xem, dễ bị tứcgiận, sẽ răng rắc răng rắc!” Lăng Tây Nhi nhe răng nhếch miệng làm mộtđộng tác cắt cổ, nhìn thấy khiến gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y biếnthành lúc xanh lúc trắng.

“Không. . . . Không thể nào?” Lâm Y Y nắm chặt bàn tay nhỏ bé, thân thể run rẩy mở miệng.

“Ngươi không nên bị gương mặt búp bê của hắn lừa gạt, hắn là người mọi người nêntránh xa, kinh khủng nhất, một ác ma đáng sợ nhất!” Lăng Tây Nhi quơ quơ bàn tay nhỏ bé, quyết định dùng những lời dữ dội nhất để kết luận conngười của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ác ma? So với Đoan Tuấn Vương gia còn kinh khủng hơn sao?” Lâm Y Y nháy nháy mắt, cẩn thận mở miệng.

” Đều kinh khủng giống nhau!” Lăng Tây Nhi làm ra vẻ quan trọng gật đầu.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Y Y ngước mặt lên “Thì ra cả đời ta nhất định phải dâydưa với ác ma, nhưng nếu là Nam Cung công tử ,thì đó là một ác ma rấtmê người!” Nàng thì thầm mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cái gì? Lăng Tây Nhi giật mình, trời ơi, đầu tiểu thư vừa rồi bị ngựa đá sao? Đó là Ác ma! Có gì mê người đâu !