Chương 8 : Kiếm giả nhị trọng thiên
Lúc này dị tượng bắt đầu có dấu hiệu lặng xuống, hắc ám đã dần tắt.
Bình minh đã bắt đầu buông xuống mảnh đại lục này.
Màn đêm bắt đầu tản ra, mặt trời bắt đầu nhô lên những tia nắng ban mai từ hư không chiếu thẳng xuống kiếm vực.
Cái mảnh đại lục này không còn một mảnh hỗn loạn đầy tiếng gào thét mà là một mảnh đại lục phồn hoa đầy tiếng la hét vì sung sướng..
“ Ta thiên, chuyện gì thế này, trời sáng rồi ?! phụ thân mẫu thân ơi hu hu trời sáng rồi. ”
“ May quá tu vi của ta trở lại rồi, ta còn đang sợ một hồi đây
“ Sáng rồi, ha ha, không ai có thể cản ta vấn đỉnh thiên hạ ”
“ Ha ha, Cũng nhờ lão tử ăn ở hiền lành nên được thiên địa phù hộ”
Một mảnh hò hét vang lên khắp cả kiếm vực, họ sung sướng đến phát khóc hò hét vang vọng cả thương khung thậm chí có người quỳ lạy tạ ơn trời đất phù hộ một tràng sung sướng diễn ra sau t·ai n·ạn thật may mắn.
...
Thời gian dần trôi qua sau một tràng cảnh đầy hỗn loạn.
Mọi thứ trở lại như cũ, ai làm việc nấy, một ngày bình thường cứ thế tiếp tục thậm chí họ đã quên những thứ gì đã diễn ra mấy ngày hôm qua.
Trong căn phòng của mình Dương Trần sau khi tu luyện xong hắn thở ra một ngụm trọc khí nhìn về thân thể mình một lúc sau nói.
“ Kiếm giả nhị trọng thiên ? Tốt một quyển thiên thư quyết định dùng nó là đúng đắn. ”
Sắc mặt khá hài lòng hắn quyết định dùng thiên thư để hỗ trợ tốc độ luyện, nếu như hắn không dùng đến nó sợ không biết năm tháng nào hắn mới đạt đến cảnh giới này.
Bởi vì mỗi tiểu trọng thiên trong từng cảnh giới, đều rất khó để đột phá, liền xem như kiếm đồ cảnh giới đều như thế, không ít người thậm chí kẹt tại cảnh giới này, không cách nào đột phá, hao hết thọ nguyên mà c·hết.
Những cái kia thiên tài đệ tử, cũng liền tu luyện đến mấy chục năm mới đột phá tiểu bình cảnh.
Cho nên không có việc, kiếm giả đi đầy đất, kiếm sĩ đi vài tất cũng tìm được trong thanh lâu vài tên. Càng nói đến kiếm sư chỉ nằm trong truyền thuyết a
Thọ nguyên bình thường của một võ giả cảnh giới kiếm đồ không quá một trăm năm, kiếm giả cũng cao lắm năm trăm năm là cực hạn.
Thực sự quá ngắn!!
Bất kì người nào tại hạ giới này, đều như thế s·ợ c·hết, cho dù cái kia tuyệt đỉnh kiếm đế, càng thêm quý trọng mạng sống của mình, cho nên, những võ giả nơi này cực kì nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, đều bị kẻ có thực lực yếu hơn mình đào hố cho c·hết.
....
Nếu có người biết sẽ rất kinh ngạc vì Dương Trần hắn tu luyện không đến một tuần, chỉ một tuần từ phế nhân tu vi không có tu vi mà bây giờ hắn tấn thăng lên kiếm giả nhị trọng thiên, tốc độ tu luyện này sợ khắp hạ giới này không có ai đạt đến thậm chí nếu có biết sẽ tìm mổ xẻ hắn ra làm thí nghiệm.
Dương Trần nhìn tu vi mình một lúc cũng hơi hài lòng nếu đặt tu vi này ở kiếm tông sẽ vào được hàng thủ tịch đệ tử, nhưng hắn lại không thích nếu giờ lộ tu vi ra, sẽ khiến người khác chú ý hắn, còn đâu cuộc sống yên ổn hắn cần.
Với lại tu vi và thân phận bây giờ không thích hợp hắn quá yếu lại không có chỗ dựa, hắn không thích bái sư, ai đời lão quái vật sống mấy kỉ nguyên đi bái hậu bối làm sư phụ, còn báo cái rắm a tự mình làm chỗ dựa cho mình tốt hơn, chỉ cần mình ẩn nhẫn, giả heo ăn thịt hổ là được.
” Cái này hỗn độn thể sao ? Chí tôn thể chất một trong ”
Hắn nội thị vào cơ thể nhìn vào từng kinh mạch mình sau đó lại nhìn vào đan điền cái này lỗ đen, không khỏi kinh nghi bất định.
Từng đoạn kinh mạch chuyển sang màu đen toả ra khí tức hỗn độn phía đan điền một cái hố hình tròn nhìn như lỗ đen vũ trụ nó phun ra nuốt vào linh khí cọ rửa kinh mạch và đan điền liên tục.
“ Một trong chí tôn thể chất ? Thể chất này không thuộc về thượng giới ?! Hẳn cái này thể chất xuất phát từ tiên giới ” Hắn suy nghĩ ở thượng giới bao kỉ nguyên nhưng chưa từng có chí tôn thể hẳn là xuất phát từ tiên giới.
Mà với hắn kiến thức hiện tại chưa biết cách sử dụng thể chất này, hay nói cách khác hắn không biết gì cả về thể chất này hắn chưa từng đặt chân đến tiên giới nên mọi thứ trên đấy với hắn đều xa lạ.
Dương Trần với cái này hỗn độn thể chỉ biết một công dụng là thôn phệ những vật khác chuyển thành năng luợng thuần khiết nhất để tăng tu vi lên còn những cách khác hắn đành bó tay.
Sau đó Dương Trần lấy hết những số linh dược ra để trước giường, hắn ngồi xếp bằng xuống vận chuyển hỗn độn thể, lúc này cảnh tượng hết sức đáng sợ từ đan điền của hắn lỗ đen bắt đầu xoay tròn sau đó hút hai cây linh dược vào.
Theo đó trong cơ thể Dương Trần những cây dược liệu hoá thành dòng nước ấm tản ra khắp cơ thể của hắn khiến hắn rất dễ chịu, còn một tí nữa đột phá đến kiếm giả tam trọng thiên.
“ Chí tôn thể chất sao ? Hẳn cái này tiên giới địa phương vẫn còn nhiều thứ ta chưa biết ” Dương Trần sờ cằm cái này trên mặt nụ cười nghiền ngẫm hứng thú chi sắc.
Duơng Trần rõ ràng chính bản thân mình từ rất lâu không có mục tiêu hay cảm xúc nào, nhưng hắn không muốn dừng lại sống một cuộc sống tẻ nhạt tràn đầy vô vị ... hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước .... cho đến khi hắn không còn tồn tại, hay một người nào đủ sức dừng chân hắn.
...
Hỗn độn thiên thư trực tiếp thay đổi thể chất cho người tu luyện, thành hỗn độn thể, một thể chất mạnh hơn cả tiên thiên thể mấy trăm lần giống như tiểu vu gặp đại lão vu.
Theo như trong thiên thư hỗn độn thể rất cường đại không những tăng tốc độ tu luyện lên mấy chục lần thậm chí thôn phệ tất cả vạn vật cho người tu luyện sử dụng, nhưng có hạn chế nhất định vật bị thôn phệ không lớn hơn hay nhỏ hơn người tu luyện đại cảnh giới.
Nhìn cơ thể dính đầy tạp chất lại nhìn ra cửa trời đã sáng Duơng Trần thì thầm nói.
“ Đi tắm rửa rồi ra xem một tí trong tông môn mấy ngày nay thế nào, sẵn tiện trời tối làm một vụ lớn xong chuồn ” Dương Trần vươn người đứng dậy và đi ra ngoài tắm rửa.
...
“ Dương Trần huynh đệ, đến giờ làm rồi, nhanh lên kẻo trễ ” như thường ngày hai người bọn họ đến rủ Dương Trần đi làm việc.
Hắn nhìn cái này diện mạo đẹp trai cũng thấy khá hài lòng nhưng đề phòng người khác chú ý nên dịch dung thoáng.
Dương Trần giả vờ ngáp lên ngáp xuống đi ra nói.
“Làm sao các ngươi đến sớm thế, ta còn chưa chuẩn bị gì đây này ”
Đoạn đức mặt đen lại nói “ ta cũng có muốn đâu, Tô chấp sự giục chúng ta nhanh lên mấy tháng nữa có tông môn khác đến chơi. Mà sau cái này dị tượng tông môn không khác gì cái ổ chuột a ”
“ Mà nguơi mấy ngày nay ở đâu thế ? không đi ra ngoài nhìn một đám tu sĩ gào thét như phàm nhân chúng ta ” Lý la tò mò hỏi.
“ Ân, mấy ngày nay trời tự nhiên đen như mực ta sợ quá trốn trong phòng ngủ một giấc cho đã ” Dương
Trần nói dối không chớp mắt tí nào khuôn mặt vô tội đáng thuơng a.
“ Cũng đúng thân phận chúng ta có tư cách gì để biết chuyện này đi thôi ” hai người gật đầu đồng ý.
...
Tổ hợp ba người đi đến trước kho nhận công cụ lúc này một đám tạp dịch sắc mặt nghiêm túc xếp thành một hàng đang đợi gì đó.
Ba người nhanh đi nhận công cụ sao đó chạy nhanh ra xếp theo hàng
Đoạn đức thấy hôm nay khác lạ nên hỏi một tên tạp dịch “ này lão đệ chuyện gì mà nghiêm trọng như đi đánh trận thế này bộ có ai t·ấn c·ông tông môn hả.''
Tên tạp dịch này nhỏ giọng nói ” Tô chấp sự triệu tập chúng dặn dò quét dọn còn gì nữa, mà làm liên tục đây này không được nghỉ ” hắn khá chán nản thậm chí muốn dị tượng kéo dài thêm vài ngày.
Ba người nghe thế cũng uể oải đứng vào hàng đợi.
...
Một tên ông lão mặt khá nhăn nheo mặc trang phục tạp dịch đi đến hắn nhìn một chút những tên tạp dịch sau đó gật đầu hài lòng.
“ Rất tốt hôm nay ta triệu tập các ngươi để thông báo một việc ”
" Vài tháng sau nữa có một tông môn đến thăm, mà vừa rồi dị tượng nổi lên mấy ngày hại chúng ta không có kịp quét dọn, nên trưởng lão thông báo các người tăng cường quét dọn liên tục không được nghỉ ngơi ”
Hắn vừa nói xong, những tên tạp dịch khác thì thầm to nhỏ.
“ Ta biết ngay mà mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn mang một tia hi vọng, mà giờ thì khỏi đi “
“ Ngươi nhỏ giọng thôi mình thân phận nhỏ bé thì chịu thôi đừng phàn nàn bị trừ lương thì nguy ”
“ Trời đánh tên nào gây ra dị tượng làm khổ bọn ta ”
Tên Tô chấp sự này lúc đầu còn khá hài lòng nhưng khi nghe những tên tạp dịch này nói mặt hắn xạm lại.