Chương 37 : Trai cò tranh chấp , ngư ông đắc lợi ( hạ )
Tên tông chủ Vấn nguyên tông này thủ đọan tàn nhẫn khiến những lão già ngồi phía dưới lạnh cả sóng lưng không ai dám ý kiến gì căn phòng nghị sự trở nên yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim loại rơi
Ngồi lại vào bảo toạ mắt hắn đảo qua từng người một khiến những lão già không dám nhìn a trong lòng lôi mười tám đời tổ tông hai tên kia ra chửi, đảo qua một vòng xong
hắn mặt chán nản thở dài chán nản
“ các người không có ai ý kiến thì ta nói tiếp ”
những lão già ở dưới sắc mặt kiên quyết im lặng cho dù đ·ánh c·hết ta cũng không nói gì có ngu mới nói để cho mình người muốn nói gì thì nói
Im lặng một lúc sau đó hắn bình tĩnh nói tiếp
“ những lão già Linh nguyên tông đưa ta một tin khá nghiêm trọng ta lúc đầu cũng không tin nhưng sự thật vẫn như thế một con thất giai yêu thú từ trong ngủ say thức tỉnh nếu ta không nhầm có vật gì đó làm cho nó thức tỉnh mà chúng ta không cần quan tâm có bảo vật hay không điều chúng ta lo lắng là con yêu thú nó làm gì ”
hắn mệt mỏi nói một tràng liên tục có thể thấy sắc mặt hắn chán nản giống như có tử thần theo sau mình lúc nào c·hết cũng không hay
Ngồi ở dưới ba bốn tên trưởng lão mắt trợn lên a mẹ nó khá nghiêm trọng em gái người chuyện này lớn như thế bảo sao mặt nguời như thê tử b·ị c·ướp một dạng mẹ nó c·hết cả đám đến nơi đây
“ tông chủ ý người là chúng ta chưa biết thật hay giả, nhưng nếu con yêu thú này là thật mà nó đi ra ngoài thì không những tông môn chúng ta coi như xong mà mảnh đại lục này cũng như thế ”
Một tên trưởng lão nhận ra tình hình nghiêm trọng nên mở miệng nói
Ngồi phía dưới vài tên trưởng lão còn lại mặt im lặng không nói gì nhưng trong lòng muốn khóc a mẹ nó càng lớn tuổi càng s·ợ c·hết đặc biệt tu luyện đến cảnh giới này không dễ tí nào
“ đúng như thế chưa ai biết có phải yêu thú hay không nhưng chúng ta chuẩn bị trước không nên chủ quan ”
Tên tông chủ này mặt chán nản nhưng cũng không đến nỗi nào
“ Đúng thế chúng ta tông môn không phải có nội tình sao ”
“ Đúng a chúng ta có vạn diệt trận cho dù kiếm hoàng cũng không động vào được sợi tóc chúng ta ”
“ ta bảo sao người miệng lo lắng nhưng mặt vẫn bình tĩnh thì ra tông môn có hàng a ”
“ tốt tốt hại lão phu còn lo lắng đây giờ khỏi cần lo lắng chuyện này ”
Những tên trưởng lão nhất thời mặt vui như nhắt bảo vật một dạng trong lòng khinh bỉ tên tông chủ này người có hàng nha còn nãy giờ trang bức trước mặt chúng ta hại lão phu nãy giờ như muốn khóc đây
“ Ài thôi chuyện này nhìn tình hình xem sao cũng đừng nên chủ quan ”
Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản tí nào ai biết có phải một con yêu thú hay không hay có âm mưu gì đó đợi thời gian trả lời tất cả, hắn lạnh nhạt rời đi
Tại thiên tùng sơn mạch
Dương trần hắn đã chém g·iết yêu thú liên tục nội đan da cốt nhục yêu thú mà hắn g·iết nhiều vô số kể mà xung quanh hắn ẩn ẩn màu đỏ quang mang tựa như sát khí một dạng
“ Ân chém g·iết nhiều quá tạo thành huyết khí thật phiền phức a ”
Hắn chém g·iết nhiều yêu thú nên tạo thành huyết khí để người khác nhìn không tốt chút nào nhìn lên trời sắp hoàng hôn hắn đang định rời đi thì nghe có tiếng chém g·iết
“ có tiếng v·a c·hạm binh khí với tiếng yêu thú a nghe tiếng này cũng không phải yêu thú bình thường ít nhất tứ giai ”
Hắn cấp tốc chạy đi đến tâm tình vui sướng xem có tình hình có gì c·háy n·hà hôi của cũng được hay hai bên đồng vu quy tận càng tốt
Tại phía trong cánh rừng có bốn năm tên đại hán tán tu đang vây công một con yêu thú tứ giai cả hai phe đang rất chật vật v·ết t·hương chồng chất huyết nhục văng tứ tung nhưng không ai để ý phía trên có một tên thiếu niên đang dựa trên cành cây khá hứng thú cuộc chiến nàu
“ một con hắc hùng tam giai ba tên kiếm giả đỉnh phong một tên kiếm sĩ nhất trọng, tốt, đánh mạnh vào, đ·ánh c·hết hết cũng được, ta nhặt tiện nghi”
Duơng trần tâm tình vui sướng trong lòng gào thét đánh đi đ·ánh c·hết hết đi ta nhặt tiện nghi xong chôn các người coi như tạ lỗi hắn đang sung sướng một lúc sau đó liếc sang thì bất ngờ phía sau con yêu thú một gốc linh dược có năm cánh hoa đỏ như máu còn tỏ ra lấp lánh phẩm chất khá cao