Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tiên Đế

Chương 15 : Vong tình kiếm pháp ( thượng )




Chương 15 : Vong tình kiếm pháp ( thượng )

Dương Trần lúc này đã về đến phòng của mình cơm nước đầy đủ xong hắn định đánh một giấc dài thì nghe tiếng gõ cửa trong lòng nghi hoặc giờ này ai còn không ngủ lại đi q·uấy r·ối người khác.

Hắn thở nhẹ một hơi sau đó đi ra mở cửa .

“ Sư huynh chúng ta lại gặp mặt ” Hi Linh cái này thân thể nhỏ bé đáng yêu nàng cười tủm tỉm nhìn về phía Dương Trần đang một mặt mộng bức.

“ Ặc .. ” Dương Trần giật nảy mình cái này tiểu cô nương làn sao lại biết hắn chỗ ở hắn nhớ trước khi chạy đã quan sát kĩ không ai bám theo đuôi nha cái này có trá “ Ngươi thế nào tìm đến ta chỗ ở ? ”

“ Là cái này hai huynh đệ của ngươi nói ! ” Hi Linh khuôn mặt ngây thơ mỉm cười nói.

“ Phụt .. ! ” Dương Trần xém tí nữa phun ra máu trong lòng chửi rủa lôi mười tám đời tổ tông hai tên huynh đệ đầu óc não tàn ra chửi một lần hắn nhìn cái này tiểu cô nương sau đó lách nhẹ người sang bên nói “ ngươi vào đi đừng đứng ra đấy làm gì ? ”

Tiểu nãi nãi ngươi đứng đấy mà lỡ gặp tên nào đi ngang qua coi như nồi này hắn cõng hơi lớn.

“ Nha .. ” Hi Linh kinh ngạc tốt vị sư huynh này thế mà tính tự giác cao không cần đợi nàng mở miệng.

Tại trong căn phòng Dương Trần xung quanh ngăn nắp gọn gàng hắn là người sạch sẽ trên cái bàn gỗ này chất chồng một đống sách cũ kĩ với một chiếc đèn dầu thô sơ.

Khi Hi Linh bước vào cái này căn phòng này cũng kinh ngạc cái này vị sư huynh căn phòng sạch sẽ ngăn nắp còn có cái này hương thơm không khác gì nữ nhân căn phòng.

“ Ngươi căn phòng tựa hồ giống nữ nhân ?! ” Hi Linh nét mặt quái dị liếc về phía Dương Trần nhìn tới nhìn lui thân ảnh hắn sau đó nghi ngờ hỏi “ Ngươi không phải nữ nhân cải trang thành nam nhân a ”

“ Không ta là ngươi thích sạch sẽ đừng hiểu lầm ca ” Dương Trần khẳng định một cái sau đó chậm rãi tiến đến giường đặt mông ngồi xuống đợi khi tiểu cô nương này đồng dạng cũng ngồi xuống liếc nhìn nàng mở miệng hỏi “ Nói đi ! Tìm ta có việc gì ? ”

“ Có !” Hi Linh thẳng thắn trả lời nhìn về phía hắn tựa cười nhưng không phải cười “ Sư huynh ! thế nhưng nguơi trộm ta linh dược lại không có lời nào giải thích với với tiểu muội sao ? ”

“ Ta không có ! ” Dương Trần ủy khuất bộ dáng phản bác lại ngay trên mặt hắn nghiêm túc có đ·ánh c·hết ta cũng không nhận trong lòng gào thét thôi xong chủ nợ đến đòi rồi.

“ Ngươi có ! ” Hi Linh liếc mắt nhìn cái này thiếu niên khuôn mặt uỷ khuất như bị chụp mũ oan một dạng trong lòng nàng thở dài vị sư huynh này có chút vô sỉ.

“ Ta không có ..... ”

“ Ngươi có .....”

“ Ta không có...... ”

“ Ngươi có .... ”

“......”

...

“ Là ta làm ta chỉ mượn dùng vài ngày a ” Dương Trần đành chịu thua ta nhịn a ai bảo ngươi là nữ nhân ta không chấp nhặt với ngươi.

“ Ngươi ... không biết xấu hổ sao ?” Hi Linh tức giận trừng đôi mắt đẹp của mình có ai mượn đồ như ngươi ? nếu ta không tới đây chắc ngươi cũng làm như không có gì xảy ra nàng cười nhẹ nói tiếp.

“ Thế sư huynh tính khi nào trả cho ta ? ”

“ Ta khi nào có sẽ trả lại ngươi ngay ” Dương Trần nhíu mày suy nghĩ sau đó vỗ ngực trịnh trọng nói ra ta có ngu mới trả ngươi a sau vài ngày ca chạy ngay thách ngươi tìm được.

“ Ngươi làm tạp dịch thì lấy gì trả cho ta ? Không phải đợi ta rời khỏi sau đó ngươi chạy a ” Hi Linh kinh ngạc nhìn thiếu niên nối dối không chớp mắt này nàng còn tưởng hắn tìm lý do nào đó đáng tin một chút.

Bất quá nàng cũng không dài dòng đôi co với hắn nàng hỏi thẳng chuyện ngày hôm qua.

“ Sư huynh nguơi hôm qua đánh ta b·ất t·ỉnh sau đó làm gì ? ”

Phù !!

Đúng như thế a !!



Vị sư muội này tìm ta chỉ để hỏi việc này a hắn còn tưởng đâu tông môn này nghèo đến mức có vài cây linh dược mà làm như thế náo lớn.

Dương Trần nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hi Linh đang chờ đợi hắn trả lời trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau đó nhìn tới nhìn lui thận trọng ghé sát vào tai của nàng nói nhỏ “ Hôm qua ca làm việc hết sức cao cả a ! Cùng ngươi hưởng cái này nhân sinh khoái lạc sự tình sau đó cùng nhau đi đến đầu bạc răng long yên tâm ca bảo đảm lúc đấy chỉ có hai chúng ta ”

Hi Linh nghe những lời vô sỉ đáng xấu hổ này nhịn không được khuôn mặt ửng đỏ hơi thở gấp gáp một dạng nhìn về phía Dương Trần ánh mắt như g·iết người nàng lạnh nhạt gắn từng chữ nói “ Sư huynh ngươi muốn c·hết như thế nào bộ dáng ? ”

Keng !

Nàng rút thanh kiếm bên cạnh ra tốc độ rất nhanh đặt phía Dương Trần tiểu thí cổ chỉ cần hắn không giải thích đàng hoàng thì cái này lưỡi kiếm sắc bén sẽ cho hắn ợ ra rắm

Ta thao !

Dương Trần giật nảy mình nhìn về phía lưỡi kiếm sắc bén xong lại nhìn về tiểu cô nuơng ánh mắt g·iết nguời hắn nhịn không được mồ hôi tuôn ra như mưa trong lòng chửi rủa ta chỉ đùa chút thôi đừng có làm ta sợ hắn khoát tay vội vàng nói : “ tiểu sư muội bình tĩnh a ca chỉ đùa ngươi thôi hôm qua ta trộm xong đi ngang qua nghe ngươi đánh đàn một lúc sau đó nhìn ngươi có bệnh nên đ·ánh b·ất t·ỉnh ngươi để chữa ! ”

Hi Linh nhàn nhạt liếc hắn một cái nhìn tên này thái độ tựa hồ không thành thật tí nào khiến nàng cũng hoài nghi sau đó thở nhẹ một cái cất thanh kiếm vào nhẹ nhàng nói ra .

“ Ngươi biết ta bệnh gì sao ? Nếu ngươi chữa được ta bệnh tại sao còn làm tạp dịch ”

Nàng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Duơng Trần trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ phải biết nàng căn bệnh rất khó chữa hầu như phụ thân nàng mời toàn bộ y sư mảnh đại lục này kết quả đều như nhau không thể nào chữa được.

Thế mà nhìn vị sư huynh trông dáng vẻ tựa như thiếu niên một dạng lại có thể chữa nàng căn bệnh dằn vặt từ nhỏ đến bây giờ, chính bản thân nàng cũng nghi ngờ.

Nếu cái này truyền ra ngoài sợ những lão y sư kia cũng kinh ngạc thậm chí hướng vị sư huynh phía sau hạ thủ đơn giản danh dự bọn hắn không thể bị vị sư huynh này hạ thấp.

“ Không ! ta chỉ biết chữa một số bệnh nhỏ nhặt nên không thích hợp làm y sư ” Dương Trần đạm mạc nói ra hắn nói rất đúng hắn chỉ chữa được một số bệnh người khác không chữa được nên cái này nghề y sư không thích hợp với hắn mà những căn bệnh này toàn hiếm lắm mới gặp một lần

Thế còn làm cái rắm trừ khi hắn rảnh đến mức tìm khắp nơi người để chữa.

“ Ngươi căn bệnh thuộc về một loại khó gặp trăm ức người mới có một lần một loại bệnh tên gọi thể chất ! ” Dương Trần nói tiếp

“ Thể chất ? Ta trước giờ chưa nghe qua cũng chưa từng ai nói gì về cái này bệnh ” Hi Linh kinh ngạc hỏi tiếp bệnh này tựa hồ có chút gì đó khiến nàng máu trong cơ thể sôi trào khi nhắc đến .

“ Đúng như thế trước giờ chưa có ai ... nói đúng hơn là khắp thiên hạ này chưa có ai mắc phải căn bệnh này ! ngươi là trường hợp hiếm thấy, căn bệnh này đến từ tiên giới phía trên mà ngươi mắc căn bệnh này cũng là nguyên nhân lão tổ ngươi từng đi ngang qua nơi này ! Còn ta chữa được cho ngươi bệnh là lão tổ ta cũng đến từ tiên giới nên ta có biết một chút ” Dương Trần gật đầu nói thẳng nếu không để nàng hỏi liên tục khiến hắn đau đầu nhảy sông mà t·ự v·ẫn.

“ Cái gì ! Là tiên giới địa phương kia ” Hi Linh giật mình tí nữa là nhịn không được hô lên may bản năng nàng kiềm chế được tâm tính nếu để ngươi khác nghe được sẽ không biết hậu quả gì xảy ra với nàng thậm chí cả tông môn của nàng cũng không thể thoát khỏi diệt tông.

Đơn giản cái này tiên giới là từ cấm kỵ !

Nàng từng đọc qua sách từ rất lâu trước kia nếu một người đạt đến cảnh giới kiếm đế sẽ được những tiên giới nguời này dẫn dắt phi thăng đắc đạo thành tiên.

Nhưng không hiểu sao đến bây giờ không ai đạt đến cảnh giới này nữa mà tựa hồ những tiên giới người này cũng bật vô âm tín ... cứ thế tiên giới bị lãng quên còn vì sao từ đó cấm kỵ nàng cũng không thấy nhắc đến mà phụ thân nàng cũng không biết.

“ Ngươi bình tĩnh đi nữ nhân phải có một tí hiền lành thục nữ a nếu cứ như thế không ai dám cưới ngươi làm thê tử đâu ... Ách ca xin lỗi ” Dương Trần nhìn cái này tiểu cô nương bộ dáng kinh ngạc nhịn không được khuyên ca mặc dù không thích ngươi nhưng là nữ nhân phải hiền lành tính cách thế mới có người thích

Trong lòng cũng thở dài không hiểu sao hắn lại tốt bụng như thế.

Khi hắn trang một cái bức xong quay sang nhìn cái này tiểu cô nương đang cười tủm tỉm nhìn lại hắn nhịn không được rùng mình một cái vội vàng xin lỗi ngay.

“ Sư huynh tại sao trong cơ thể ta có cái này tiểu vật trắng ... ” Hi Linh nhìn hắn vô sỉ bộ dáng thành ra quen thuộc nên cũng không đôi co với hắn nàng nhẹ nhàng cười hỏi

“ Ngươi nói cái tiểu vật trắng trong cơ thể a ” Dương Trần khi nghe nàng hỏi trong đầu tựa hồ suy nghĩ gì đó sau đó nói tiếp “ Ngươi thoáng yên tâm cái này vật trắng giống như thiên phú một dạng không có hại gì hết hẳn là giúp nguơi một tí tốc độ tu luyện ”

Hắn không phải là không muốn nói với nàng năng lực thật sự nhưng bảo đảm an toàn cho nàng nên chỉ nói một tí công dụng vì cái này thể chất muốn nhận dạng được chỉ có đại năng nào đó thượng giới tìm mọi cách khảo nghiệm mới biết được.

Nữ nhân thường không kín được miệng !

“ Nha .. ” Nàng thở nhẹ một hơi minh bạch hết thảy trong lòng tảng đá nặng buông xuống sau đó chậm rãi đứng lên nhìn Dương Trần cúi đầu xuống như cảm ơn sau đó giọng ngọt ngào như đường mật ôn nhu nói ra “ Đa tạ sư huynh đã cứu tiểu muội một mạng ... ân tình này ngày sau nếu có cơ hội ... ưmm... ”



Vèo !!

Nàng còn chưa thốt ra hết câu Dương Trần phóng rất nhanh đem nàng ôm vào lòng.

Thân thể nhỏ Hi Linh run lên cố giãy giụa thoát khỏi ma trảo hắn nhưng nàng càng cố bao nhiêu thì hắn siết chặt bấy nhiêu cảm nhận được hơi thở nóng từ nam nhân này truyền đến cơ thể khiến đầu óc nàng một trận hỗn loạn thân thể run nhè nhẹ mềm nhũn tựa sát vào ngực hắn.

Hắn lại chiếm ta tiện nghi !

Hơi thở nóng dồn dập trực tiếp phun vào mặt khiến

nàng khuôn mặt ửng đỏ như nắng chiều đôi mắt có một chút mê ly nửa khép mở ẩn ẩn có một tí hàng nước đôi tay không thành thật của hắn luồn vào cơ thể mềm mại trắng nõn nà này khiến nàng rên nhẹ một tiếng máu trong người nàng đang thiêu đốt điên cuồng hẳn là động tình ngọc thủ bám chặt vào cổ hắn nàng nhẹ nhàng đôi môi anh đào đặt lên miệng hai người hôn rất cuồng nhiệt.

Nhất thời bầu không khí tràn đầy cảnh ngọt ngào một tí xuân sắc

“ Sư huynh ngươi lại chiếm ta tiện nghi ngươi phải đối với ta chịu trách nhiệm ” Ánh mắt mang theo nhu hoà nàng rúc vào ngực hắn nhỏ nhẹ nói.

Khi nghe nàng lời nói ngọt ngào nhẹ nhàng này Dương Trần giật nảy mình sau đó buông cơ thể nàng ra lùi về phía sau vài bước ánh mắt cổ quái nhìn vị tiểu sư muội này.

Ca đã làm gì ngươi đâu mà chịu trách nhiệm ? chỉ hôn nhẹ một tí cái nồi này ta không cõng.

Không phải ngươi nói thiếu ca một nhân tình sao ta chỉ giúp ngươi trả nợ .

“ Ngươi làm sao thế ? Cái gì trách nhiệm ta thế nhưng chưa làm gì ngươi ! ” Nhìn cái này tiểu cô nương ánh mắt long lanh trong nước mang theo một tí nhu tình nhìn hắn Dương Trần rùng mình một cái vội lui về phía sau ánh mắt nghi ngờ hỏi trong lòng thầm mắng yêu tinh.

“ Sư huynh ngươi thật đáng ghét ! ” Hi Linh khi thấy hắn buông nàng ra trong lòng có một tí kinh ngạc nàng mắt trừng hắn một cái giọng oán trách như tiểu tức phụ một dạng nàng hừ lạnh sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài thậm chí không liếc hắn một cái.

“ Tiểu cô nương này làm sao thế nhỉ ? ” Dương Trần nhìn nàng thái độ tựa như đối với hắn tức giận khiến hắn mờ mịt lẩm bẩm nữ nhân thật khó hiểu.

Càng nghĩ khiến hắn càng đau đầu thêm sau đó thở dài đi ra đóng cửa đi ngủ tốt hơn.

...

Lúc này Hi Linh đã đến ngọn núi phía dưới những tên đệ tử đen nghịt đông như kiến lúc này nàng đã đến nàng lướt nhẹ nhàng dưới ánh trăng một vẻ đẹp thêm ánh trăng soi sáng khiến ai cũng trực tiếp hồn bay mất vía.

“ Các ngươi ! nhìn kìa Hi linh tiên tử đến nàng hôm nay đẹp hơn cả tiên tử nàng đã c·ướp đi ta trái tim rồi !”

Một tên đệ tử hét lên khiến những tên đệ tử khác quay lại nhìn khi nhìn lên tiên tử bọn chúng cũng hồn bay tán loạn nhìn say mê quên cả trời đất.

“ Nàng hôm nay rất đẹp a đời này ta nguyện ý không lấy ai hết ”

“ đúng thế được nắm tay nàng một cái dù ta có tốn 10 năm thọ nguyên cũng được ”

“ xì, các nguơi một đám tu hành chả ra sao lại xấu xí làm sao được tiên tử để ý ta đây mới xứng được lọt vào mắt của nàng ”

“ ngươi nói ai đấy tin hay không ta một kiếm c·hém n·gười ”

“ ta thách ngươi đấy thử đi xem ai sợ ai ”

“ các ngươi bình tĩnh đi tông môn không được chém g·iết lẫn nhau dù các ngươi có chém g·iết cũng không lọt vào mắt xanh của nàng ”

Một mảnh hỗn loạn phía dưới những tên đệ tử t·ranh c·hấp nhau xem ai lọt vào mắt xanh của nàng.

“ Hi Linh sư muội sao người đến trễ thế xảy ra chuyện gì sao ”

Lúc này Hiên viên hắn chạy đến và bắt đầu nịnh nọt nàng.

“ Ta đây bận xíu việc thôi người đừng để ý đến ”

Nàng trả lời lạnh nhạt trong lòng lửa nóng chưa nguôi thái độ của nàng khiến tên Hiên viên này chán nản hắn theo đuổi nàng biết bao lâu sao nàng vẫn lạnh nhạt với hắn.

“ sư muội ta lo lắng cho ngươi nên mới hỏi sao người cứ lạnh nhạt với ta thế ”



Nàng trực tiếp cự tuyệt hắn lạnh nhạt nói sao đó quay người đi.

“ ngươi đừng nói nữa ta Không thích nghe ta đã thích người khác sau này đừng bám theo ta nếu không đừng trách ta nói với phụ thân ”

Hiên viên nghe nàng nói thế chợt mặt cứng đờ sau đó hai mắt sát ý nổi lên.

“ hừ ta theo đuổi ngươi biết lâu người không để ý đến ta thì ra đi lén lút thân mật với tên khác ngươi đừng để ta biết hắn là ai nếu không đừng trách ta vô tình ”

Một nổi sỉ nhục khiến hắn tức giận không nhẫn được, hắt vứt bỏ tôn nghiêm mặt dày mặt dạn theo đuổi nàng thế mà nàng lạnh nhạt theo tên khác hỏi xem hắn có tức giận không.

Một cuộc tuần tra vô ý nghĩa diễn ra suốt đêm và không ai thu được kết quả gì.

Sáng hôm sau

Lúc này hai tên huynh đệ đã đến trước cửa tâm tình bọn hắn khá sung sướng mặt mày hớn hở bọn hắn đang định nói nhưng Dương trần gõ đầu hai tên này sau đó kéo vào phòng.

“ này Dương trần huynh đệ ngươi hôm nay sao thế làm gì lén la lén lút thế này ”

“ hôm nay bọn ta tâm tình đang tốt định nói chuyện một phen sau đó nhậu nhẹt ngươi làm bọn ta mất hứng rồi ”

Hai tên này phàn nàn liên tục khiến Dương trần rối cả lên đành thở dài.

“ hôm qua các ngươi nhớ bọn đệ tử kia không ? may nhờ ta kéo các ngươi chạy nhanh không là hôm nay các ngươi không ngồi ở đây trò chuyện đâu ”

Dương trần trực tiếp nói khiến hai tên nghĩ nghĩ gì đó uỷ khuất nói

“ ngươi nhắc mới nhớ hôm qua ta thấy bọn đệ tử kia lại ta chưa nghe bọn họ nói gì đã b·ất t·ỉnh không hiểu chuyện gì hết ”

“ đúng đấy ta đã kịp thấy gì đâu đã nằm một đống đây này Dương huynh đệ người nói xem chuyện gì

Hai tên ngu ngốc này khiến hắn bó tay đành chậm rãi nói

“ Là như vậy một đám đệ tử hôm qua chẳng tốt lành gì bọn hắn muốn làm khó dễ bọn mình mà các người có tu vi gì đâu đòi chống cự với bọn hắn thế chẳng khác nào thịt cá trên thớt cho người ta tuỳ ý mổ xẻ ”

Đúng thế may là Dương trần phản ứng nhanh nếu không giờ ợ ra rắm hết rồi.

“ a thật mẹ nó bọn chúng khốn nạn như thế dám trong tông môn xuất thủ ách ... sao người lại đánh ta

“ ngươi não ngắn thế Dương huynh đệ đã nói thế mà ngươi vẫn không nghĩ ra gì ? tông môn sẽ để ý tạp dịch như chúng ta hay sao mà ngươi còn cố cãiiiiii ”

Lý la trực tiếp nhấn đầu Đoạn đức xuống hét lên.

“ Thôi đi các ngươi đến tìm ta làm gì nhanh ta còn ngủ ”

Hai tên khi đang cãi nhau nhưng khi nghe Dương trần nói ngủ thì dừng lại hai mắt nhìn nhau.

“ này này huynh đệ ngươi suốt ngày ăn với ngủ làm sao vẫn được mỹ nữ để ý thế ”

Hai người thật sự không nghĩ ra tên tiểu bạch kiểm này lười như thế vẫn có nữ nhân đeo bám còn bọn hắn làm suốt ngày đêm mà chả có ma nào ân không lẽ thời đại thay đổi mỹ nữ giờ toàn thích nam nhân lười hay sao.

“ thôi thôi mỹ nữ có cái rắm dùng hai người có rắm mau thả có thí mau nói còn không lăn để ta ngủ ”

Hắn đang chán nản chỉ muốn ngủ thôi nữ nhân có hay không cũng không quan trọng

“ hắc hắc huynh đệ cũng không có gì lắm ta hấp thu được linh khí rồi vài ngày nữa ta vào ngoại môn ”

“ còn ta nữa tu vi ta tăng kiếm đồ nhị trọng thiên đỉnh rồi ta thật là thiên tài a, may mà tông môn trọng dụng ta sớm không là mất đi vị thiên tài này rồi ”

Duơng Trần nhìn hai tên này thở dài sau đó lắc đầu đi nhanh vào phòng bỏ mặc hai tên này khi nào các ngươi lên kiếm giả đi lúc đó mới đáng để khoe.

Tăng lên mỗi tiểu cảnh giới có cái rắm dùng !