Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tiên Đế

Chương 14 : Chạy ( hạ )




Chương 14 : Chạy ( hạ )

Lúc này Dương Trần thân pháp từ từ chậm lại, hắn nhìn ngó xung quanh không thấy ai mới nhẹ thở ra.

sau đó bình tĩnh nói “ đời đúng lên voi xuống chó mới hôm qua còn cuờng đại nay đã bị ruợt đuổi a ”

“ Một con sâu kiến chưa đủ thành đạo mà năm lần bảy lượt hướng ta gây thị phi ! Nếu đã không muốn sống nữa ta đưa ngươi siêu thoát luân hồi ”

Nghĩ đến ngay cả con kiến cũng uy h·iếp được mắt hắn trở nên lạnh xuống hai con ngươi đen nhánh thâm thuý nhìn vô cảm ánh mắt này như muốn làm không gian bị nứt ra khiến ai nhìn vào cũng sợ vỡ mật mà c·hết.

Một lúc sau mắt hắn trở lại bình thường hắn nỉ non nói.

“ Ai Lại không khống chế được tâm tính may là bình tĩnh kịp ”

một câu nói đầy bình tĩnh nhưng lại khiến người khác nghe mà sợ run ngài làm ơn tâm tính tốt giúp ta a nếu ngài nổi điên thì ai chịu nổi ngài lửa giận nếu để những lão quái vật trên thượng giới nghe được sợ là bọn trực tiếp chạy đi trốn ngay không dám quay lại nhìn mẹ nó người không khống chế được cảm xúc thì cũng thôi đi mà đằng này người g·iết khắp cửu giới không ai làm gì được a may mà hắn tỉnh sớm nếu không giờ thuợng giới không còn một ai đến nay bọn hắn vẫn còn lưu lại bóng ma sợ hãi trực tiếp ngủ say.

Nhìn cái này hai tên đang b·ất t·ỉnh dưới đất hắn lười đi đánh thức bọn họ nên chạy về phòng yên tĩnh đánh một giấc là xong.

“ chuyện này đã xong nên về thôi ! Hôm nay khá mệt mỏi a tranh thủ vài ngày nghỉ ngơi cho đã ”

Hắn đang định rời đi nhưng khi quay lưng lại thì thấy lúc này một thân ảnh thiếu nữ đang cười nhẹ nhàng ngăn cái này con đường hắn đi về.



“ Sư huynh còn nhớ cái này tiểu muội ?! ” Nàng giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng truyền vào tai Dương Trần.

“ Tiểu sư ... à không ... cô nương ngươi biết ta sao ?

Dương Trần bị cái này tiểu cô nương chặn đường nhất thời giật mình không phải yêu tinh hôm qua a mẹ nó lại tình huống gì đây.

Không lẽ nàng nhận ra hắn chữa bệnh cho nàng sau đó nguyện lấy thân báo đáp.

Không được ca thế nhưng lại không thích tiểu la lỵ.

Mà ca không thể nào đợi ngươi lớn được vô vọng a.

“ Làm sao ? Ngươi không nhận ra ta ” Hi Linh cười tủm tỉm nhìn về phía Dương trần hỏi.

“ Cô nương ngươi nhận lầm người rồi a ! Ta cái này tạp dịch thân phận làm sao dám quen biết cô nương xinh đẹp đây ” Dương Trần bộ dáng khó hiểu nói ra trong lòng thầm mắng yêu tinh.

Đừng dụ ca ca thế nhưng lại không ngu mà thừa nhận đâu có đ·ánh c·hết cũng không thừa nhận.

Hắn nhất thời lúng túng trong lòng hận bản thân chạy nơi nào không chạy lại chạy vào cái này động yêu tinh a.



Hi Linh nhìn về phía thiếu niên thân ảnh nhẹ nhàng cười động lòng người sau đó thân ảnh nhỏ bé đáng yêu chậm rãi tiến đến gần hắn thanh âm trong trẻo ngọt ngào nói khẽ vào tai hắn.

“ Sư huynh ngươi thế nhưng hôm qua làm gì tiểu muội đây ?! Định qua cầu rút ván ”

Ực .. Ực ! ” Bị cái này hơi nóng lẫn hương thơm của Hi Linh truyền vào khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt rợn hết cả tóc gáy tóc dựng đứng cả lên.

Đại tỷ làm ơn tha cho ta đi ta kiên nhẫn sắp đến cục hạn a ca mà nhịn không được trực tiếp đem ngươi làm thì đừng khóc lóc.

Xoẹt !!

“ Cô nương . Tại hạ có việc đi trước một bước hẹn ngày nào đó gặp lại ” Dương trần nhìn cái này đôi mắt long lanh cộng thêm cái này thân thể mị hoặc động lòng người của Hi Linh nhịn không được trực tiếp dùng bản năng cha sinh mẹ đẻ dắt hai chân lên mà chạy hận không thể mọc thêm hai cái chân.

“ Sư huynh lại để ngươi trốn . để xem tiểu muội làm sao tìm được ngươi ” Hi Linh nhìn theo huớng thiếu niên thân ảnh biến mất nàng nụ cuời trăm hoa đua nở nhẹ nhàng nói ra tựa hồ ánh mắt long lanh hiện lên một tí tinh nghịch.

Lúc này hai tên huynh đệ đã mơ hồ tỉnh lại hai bọn hắn không biết tại sao b·ất t·ỉnh ánh mắt dời đi xung quanh kiếm Duơng Trần để hỏi chuyện gì xảy ra.

Nhưng chợt phát hiện phía trước một thân ảnh tựa thiếu nữ đẹp lộng lẫy lại thêm nụ cười động lòng người này khiến hai người nhất thời bị hoá đá không nói nên lời.

Hai người hai mắt nhìn nhau sau đó dụi dụi con mắt của mình nhưng cái này yêu tinh vẫn không biến mất.



Là sự thật a không thể nào là mộng được.

Hi Linh bất chợt giật mình quay lại nhìn thấy hai cái này si mê đồng dạng cùng cái kia vị sư huynh tạp dịch nàng thân pháp nhẹ nhàng đến chỗ hai nguời giọng nhẹ nhàng nói ra.

“ Hai vị sư huynh xin thứ lỗi ! Tiểu muội cái này mạo mụi hỏi một câu a ”

Hai tên huynh đệ của Dương trần còn đang mờ mịt không biết gì chợt nghe cái này giọng ngọt ngào như đường mật một dạng khiến trái tim hai người đập mạnh liên tục không có dấu hiệu dừng hai người vội vã chắp tay thái độ lịch sự đáp lại.

“ vị tiên tử xinh đẹp có gì hỏi tại hạ miễn không quá phận ta sẽ nói không giấu gì ”

“ đúng đúng thế cô nuơngcứ yên tâm chuyện gì trong tông môn ta đều biết hết ”

“ Hai vị tựa hồ có một thân huynh đệ ?! ” Hi Linh hỏi.

“ Đúng như vậy là ”

“ Cô nương hỏi huynh đệ Dương Trần ? Ngươi quen biết huynh đệ ta ” Hai người triệt để mộng một cái bức tên tiểu bạch kiểm kia thế mà lại được vị cô nương xinh đẹp này hỏi đã thế cô nương này thái độ như muội phu đồng dạng.

Hai người trong lòng gào thét tại sao tại sao lại là tên bạch kiểm kia chứ không phải bọn hắn.

“ Hai vị sư huynh thế nhưng biết y chỗ ở ? ” Hi Linh lại hỏi tiếp ánh mắt long lanh đáng yêu này đang mong đợi nhìn về phía hai người

“ Tốt vị cô nương này nếu quen Dương Trần huynh đệ thì tại hạ không giấu diếm gì ” Đoạn Đức chán nản nói ra.

Bất tri bất giác Dương Trần tiểu bạch kiểm lại bị chính hai tên huynh đệ bán đứng nểu hắn mà biết sợ sẽ tức thổ huyết hận không thể chụp c·hết hai tên não tàn này.