Chương 10 : Tiếng đàn trong đêm tối ( hạ )
Trong màn đêm đen tối một thân ảnh hướng ngọn núi Đông Sơn lướt đi thân pháp hắn cực kì nhanh đến chóng mặt hắn lướt đi như một cơn gió chỉ để lại tàn ảnh.
...
Tại trên một cành cây thân ảnh mặc áo bào đen mắt hướng nhìn chuồng kê và mấy ngàn gốc linh dược toả ra cái này lấp lánh quang mang như mời hắn hốt làm ơn hốt ta đi khiến mắt hắn sáng như ban ngày sau đó hắn nhìn sang những tên đệ tử đang uể oải canh gác.
Tay hắn cầm một tờ giấy sau đó ấn vào giữa ngực tờ giấy này sáng lên một lúc sau thân ảnh hắn dần biến mất trong màn đêm tối tĩnh mịch.
“ các ngươi đoán xem tên đạo tặc này có quay lại không ta thấy canh gác kiểu này thà ta tu luyện còn hơn ”
“ hắn quay lại cái rắm chúng ta canh gác kiểu này tên đạo tặc kia sợ tè ra quần rồi thách hắn dám quay lại ”
“ chỉ cần hắn dám xuất hiện ta cho hắn sống không được c·hết cũng không xong sau đó lột sạch hết quần áo của hắn ném ra tông môn để ai cũng có thể chiêm ngưỡng ”
Một đám đệ tử canh gác khi nghe đến tên đạo tặc lại hận đến nghiến răng nghiến lợi có tên mong đợi hắn đến trang thủ dằn vặt hắn khiến hắn hối hận khi trộm đồ.
Nhưng khi bọn hắn vừa dứa lời thì một vật to như cây búa gõ lên từng đầu bọn họ khiến đầu bọn hắn mê man sau đó từng người ngã xuống nhưng trước khi b·ất t·ỉnh trong lòng vẫn gầm thét là tên đạo tặc aaaaa.
“ phốc phốc phốc phốc “
Một thân ảnh khuôn mặt thiếu niên tuấn tú hiện ra không kém phần nho nhã như người đọc sách hắn nhìn năm tên đệ tử b·ất t·ỉnh trên mặt đất đầu còn sưng một cục u.
“ ta định gõ các ngươi nhẹ nhưng ai bảo các ngươi không biết sống c·hết mắng ta làm gì này thì mắng nữa đi ta ở trước mặt các ngươi đây ”
Dương Trần đá cái này hoa cúc từng tên một trả đũa khi dám mắng ta.
Một lúc lâu khi đá sướng cả người hắn không quên chính sự đi vào làm những việc hắn cho là hết sức cao cả.
...
Duơng Trần đi ra với một bao chứa đầy linh dược và vài chục con kê bỏ vào nhẫn trữ vật hắn khá sung sướng định quay người đi nhưng lúc này hai tên ông già lúc này không biết từ đâu xuất hiện hắn đi ra cười to trong lòng khá đắc ý như bắt được vàng.
“ hắc hắc anh bạn nhỏ đến phải trả lễ chứ ! lấy đồ của ta định đi vậy sao ?! ngươi tưởng bọn ta ngu hay sao để những tên đệ tử không có tiền đồ canh ngươi
“ hôm nay ngươi thoát không được ta đâu khoanh tay ....ách... người đâu rồi ?! ”
Hai tên trưởng lão đang sảng khoái trang bức sau đó bắt lại t·ra t·ấn một phen tên này tưởng người đ·ánh b·ất t·ỉnh mấy tên kia là xong à bọn ta đã biết chiêu trò của người nên phục kích sẵn ở đây chỉ cần người đến là nằm gọn trong lưới của ta ngay.
nhưng Dương trần đâu có ngốc đứng lại khi nghe có tiếng là hắn biết có nguời nên trực tiếp vọt như ông chồng nghe tin thê tử mình đang hú hí với hàng xóm mau chạy về bắt quả tang.
“ không được đuổi theo tên này xảo trá quá ”
“ hắn tu vi chỉ kiếm giả thôi ! đuổi theo nhanh ”
Hai tên tưởng đâu nắm chắc bắt được tên này nhưng để hắn chạy mất hỏi xem có giận tím người không hai người dùng hết năng lực phi một cách nhanh chóng.
Lúc này Dương Trần đã chạy rất xa bọn hắn cũng không đuổi kịp hắn thân pháp chậm lại sau đó cảm thán.
“ đúng là tu vi có thể yếu ! nhưng chạy bắt buộc phải chạy nhanh nói về khoảng chạy trốn ta số hai không ai dám nhận số một tưởng ta ngu hay sao chống lại hai tên kiếm sư mà trang bức với ta Ách lạc đường rồi ”
Hắn đang chửi người khác mà không biết mình đi nhầm đường, hắn định quay người đi nhưng lúc này lại nghe có tiếng đàn
“ Ân khuya thế này ai mà đánh đàn không lẽ có yêu ma ?!“
Phía trước một căn nhà gỗ điêu khắc khá tinh tế một thiếu nữ tóc dài diện mạo khuynh thế nghiêng thành đôi mắt trong veo như ngọc diện mạo lẫn khí chất xuất trần tựa như tiên nữ giáng trần đang ngồi trước cửa sổ đánh đàn.
Đông ~
Cái này tiểu nữ tiếng đàn nhu hoà tựa như mùa xuân làm cho tâm thần người ta bình tĩnh.
Dương trần khi đến gần thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngồi đánh đàn hắn cũng sửng sốt một tí sau đó bình phục lại .
Cảnh tượng này với người khác sẽ si mê trầm luân vào hình ảnh này, nhưng hắn chỉ ngạc nhiên giờ này cô gái này không ngủ lại đi ra đánh đàn nữ nhân thật khó hiểu a
Hắn dừng lại thưởng thức tiếng đàn một nốt nhạc vang lên thấm thía đau buồn như trải qua một đời luân hồi.
Tiếng đàn cứ thế vang lên trong bóng đêm cô độc tịch mịch tiết tấu du duơng một phong cảnh thiếu nữ đánh đàn dưới ánh trăng thật một cảnh tượng đẹp nhưng rất tiếc không có thưởng thức được vẻ đẹp này ngoài hắn.
...
Tiếng đàn đã bắt đầu dừng lại thiếu nữ dừng lại ngón tay gảy đàn thở nhẹ một tiếng dài nàng định quay người đi nhưng nàng lại phát giác có gì đó ở đây định phản ứng quay đầu lại la lên ai đó nhưng đã muộn đầu nàng sưng một cục to như trứng gà trước khi b·ất t·ỉnh nàng còn oán thầm tên bất nhân nào không biếc thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“ tiểu cô nuơng này không đơn giản ?! Nàng hình như phát giác đuợc ta ?! đúng là không nên xem thường trực giác nữ nhân a ”
không thể trêu vào !!
Dương Trần định hiện thân nói vài câu và chữa bệnh cho nàng nhưng phát hiện mình mới trộm đồ của tông môn dù cứu được nàng nhưng không tránh khỏi phiền phức.
“ Là ta xuất thủ hơi nặng tay ! Thật xin lỗi nha ” Hắn chắp tay cúi đầu thái độ thành khẩn tạ lỗi với cái này tiểu cô nương hôn mê
Nhìn cục sưng to như quả trứng gà trên đầu nàng hắn gãi gãi đầu lúng túng thật là nữ nhân như thế đẹp mà hắn xuất thủ nặng quá bảo sao đến giờ không có nữ nhân nào theo hắn.
Hắn nhìn nàng b·ất t·ỉnh sau đó quyết định gì nỉ non nói.
“ Ta đã trộm ngươi cái này tông môn linh dược ! Thế thì chữa giúp ngươi khỏi bệnh vậy ?! Yên tâm ca thế nhưng là người tốt không cần lấy thân báo đáp ”
Dương Trần sờ cái này cằm nụ cười hèn mọn tiểu cô nương này mặc dù xinh đẹp nhưng hắn không thích tiểu la lỵ không thể trêu vào.
Trong lòng vui sướng đang định tìm cách làm sao lén vào chữa cho tiểu cô nương này không ngờ vừa vặn trộm đồ xong gặp ngay nàng cái này may mắn bộc phát.