Vô Danh Giới

Vô Danh Giới - Chương 57: Cán cân lực lượng thay đổi




Thiên Vũ…….!

Một tiếng gọi vút cao vang vọng khắp chiến trường.

Thiên Vũ rùng mình, nhảy lùi về phía sau, hắn ngẩng đầu ngước nhìn về xa xa, nơi khởi nguồn của tiếng gọi cấp bách đó. 

Ngay lúc này một lão giả phi hành trên không trung đáp xuống gần hắn, lão không nói lời nào liền túm lấy bả vai Thiên Vũ. Nhấc bổng và phi tới nơi đó với tốc độ không tưởng.

- Đinh Quang lão sư, sao ta nghe có tiếng Tử Mạnh lão sư đang gọi ta?

- Hắn đang cần đan dược, rất gấp…

Rất nhanh, chỉ vài giây đồng hồ Thiên Vũ đã đặt chân tới gốc cây kia, nơi mà có hai thân ảnh đang kiệt sức đang ôm nhau tự vào gốc cây đó. Lần vận khí phát ra tiếng gọi vang vọng vừa rồi đã rút cạn mọi sức lực dư sót lại của Từ Mạnh.

- Dương Oánh, lão sư…

Thiên Vũ chạy tới, không hề do dự, hắn nhét một viên đan dược có màu vàng óng vào cái miệng nhỏ nhắn kia của Dương Oánh sư tỉ. Vận khí điểm huyệt cầm máu cho nàng rồi rút mạnh cây đao kia ra…

- Phụtttt…

Với sự chạy trốn của Băng Phách, đạo quân ba triệu người này vốn đã bị bao vây nghiền ép nặng nề, nay lại càng trở nên tuyệt vọng hoảng sợ. Rất nhiều người trở nên điên cuồng thiết huyết, liều mạng cản phá vòng vây. Nhưng cũng có rất nhiều người tuyệt vọng buôn bỏ vũ khí dơ tay chịu trói. 

Những sự phản kháng cuối cùng nhanh chóng được dập tắt hoàn toàn. Những người có thể phá vây rời cuộc chiến điên rồ này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chúng chủ yếu là thân tín cận vệ của Băng Phách có tu vi không hề thấp mới có thể trốn đi dược trước thiên quân vạn mã.

Chiến thắng cuối cùng cũng thuộc về Học Viện, con số tử thương lên tới sáu trăm ngàn người. Nhưng đổi lại có thể lưu chân ba triệu quân địch tại Quỷ Vực này thì con số sáu trăm ngàn người ngã xuống kia đã là rất nhỏ nhoi. Chiến tranh vốn vô tình tàn khốc…

*** 

Đạo quân sáu triệu người điên cuồng phóng tới, nhưng họ đã chậm mất một bước. Trước mặt họ là khung cảnh thê lương đến rùng rợn. vô số xác chết, mảnh vụn cơ thể bày ra chất thành những ngọn núi lớn trên một khoảng đất rộng…

Tổng cộng có bảy ngọn núi xác chết như vậy, tất nhiên pháp bảo đan dược của ba triệu người này đều đã bị lấy đi. Quân địch chất xác thành núi là muốn nói lên một điều: “Đội quân này do chúng ta đồ sát”. 

Đồ sát là gì, nghĩa của nó chính là thực lực của ta vượt trội hơn hẳn ngươi, ta có thể tùy ý giết ngươi bất kì lúc nào như con sâu cái kiến, dù ngươi có chống cự thì cũng không hề có ý nghĩa gì… Ý khiêu khích và khinh thường ẩn ẩn sau bảy ngọn núi xác kia. 

Một lão giả mặc đạo bào có in hình âm dương tiến lên phía trước. Hai hàng đệ tử phía sau tách ra làm hai nhường đường cho lão. Tiến tới một ngọn núi xác, lão chìa bàn tay gầy guộc của mình ra, dị biến lập tức nổi lên. Từng đoàn từng đoàn hắc khí bốc lên từ ngọn núi kia dần ngưng tụ thành thực chất, chúng dần dần hướng lòng bàn tay kia mà tiền tới tụ lại thành một quả cầu nho nhỏ.

Lão giả nhìu mày nhìn chăm chú vào quả cầu trên lòng bàn tay kia. Một hồi sau, gương mặt thay đổi, khuôn mặt nghiêm nghị ban đầu biến chuyển thành dữ tợn vô cùng. Bàn tay kia nổi đầy gân xanh bóp nát quả hắc cầu kia. Đôi mắt sáng như chim ưng kia lia về hướng có Viêm La hẻm, miệng lão gào lớn.

- Bỏ qua bọn chúng, tiếp tục tiến tới hội quân cùng đế quốc.

Lão đạo này vô cùng nghi hoặc, tại sao kế hoạch lần này lại đổ bể như vậy. Thông tin hắn đã phong tỏa cực kĩ lưỡng. Không thể nào trong thời gian ngắn như vậy Học Viện có thể đánh hơi ra cái gì, mà lại còn thông báo kịp thời cho đạo quân tiếp viện như vậy.

Chiến lực của Băng Phách cũng vô cùng mạnh mẽ. Được coi là chiến tướng thứ hai của Đế Quốc vậy sao có thể thua một cách dễ dàng như vậy. Phía học viện còn chưa có thể xuất hiện cao thủ có thể áp đảo Băng Phách dễ dàng như vậy, trừ khi mấy lão bất tử kia ra tay. Những nếu mấy lão bất tử kia tái xuất thì phải có động tĩnh cực kì lớn…. Vô số câu hỏi, nghi hoặc không lời giải vang lên trong đầu lão giả Hóa Vũ Tông này. 

Vì sự cẩn trọng, lão quyết định hợp quân cùng Đế quốc giải quyết gọn Thiên Linh Tông bên kia. Số phận của tông môn toàn nữ tử kia đã là cá nằm trong chậu. Nghĩ tới đây lông mày lão liền dãn ra, bỏ qua mọi sự nghi hoặc và đạo quân của học viện, hắn lại bắt đầu hành quân tiến thẳng tới Thiên Linh Tông…

*** 

Tại một ngách nhỏ nằm sâu trong hẻm Viêm La. Lờ mờ một bóng ảnh đang quỳ một chân hai tay chắp lại dơ lên trước đâu như đang báo cáo điều gì đó.

- Thưa hai vị lão sư, đúng như dự liệu, quân địch đã rút lui tiến thẳng về Thiên Linh Tông. 

- Tốt, Phi Tuyết từ Thiên Linh Tông đã trở về.

- Ân, năm con Phi Tuyết được gửi đi nhưng may mắn vẫn sót lại một con trở về được.

Người này cầm một viên ngọc nhỏ cung kính đưa lên cho Đinh Quang lão sư. Rồi thối lui ra ngoài hẻm.

Đinh quanh vẩy tay, một trận pháp cách âm đơn giản đã được bày bố, hay quay mặt nhìn về bóng tối phía sau lưng. Từ trong bóng tối sâu trong hẻm, xuất hiện hai thân ảnh nữa đang từ từ tiến tới. Thấy vậy Đinh Quang liền nói nhỏ:

- Đã kiểm tra phong ấn, phong ấn không có vấn đề.

Hắn nói xong, từ viên ngọc nhỏ trên tay kia xuất ra những kí tự màu trắng bạc, nó tổ hợp rồi sắp xếp thành những chữ cái, rồi những chữ cái sắp xếp thành một bức thư trôi nổi trên không trung.

- Thiên Linh nguy cấp, Hóa Vũ phản bội, từ bỏ sơn môn chạy trốn về phía học viện. Khẩn cấp cứu trợ trên đường đi.

Cả bốn người đọc xong đều trâm ngâm lạ thường. Trong đầu mỗi người đều hiện lên một câu hỏi: “Sao có thể nhanh như vậy”. Thiên Linh Tông là một trong năm đại tông môn của liên minh. Thực lực không hề thua kém Học Viện hay Hóa Vũ tông.

Kể cả quân lực của Đế Quốc có mạnh tới mức nào đi chăng nữa, hộ trận cổ đại của tông môn đâu có thể nói phá là phá như vậy. Nội lực vạn năm của đại tông môn đã để đi đâu? Chưa kể tới những lão bất tử bế quan quanh năm suốt tháng kia, họ đã đi đâu?

Sau câu hỏi đầu tiên kia là hàng loạt các câu hỏi và nghi vấn khác theo đuôi phía sau. Thiên Linh diệt tạo nên một cú sốc lớn cho cả bốn người này, và sẽ là đả kích nặng nề đối với Liên Minh. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu mà cán cân lực lượng đã nghiêng hẳn về phía kẻ địch như vậy, nghĩ lại thì đánh đấm cái gì nữa… Tuyệt vọng. Thiên Vũ đứng suy nghĩ hồi lâu, hắn không cam tâm liền cắn răng cất tiếng

- Nhất định có ẩn tình, ta không tin Thiên Linh dễ diệt tới mức như vậy. Bức thư này có nhắc tới tiếp viện, chúng ta phải đi xem xét tình hình. Tình báo phía học viện chưa có hồi âm nhưng ta tin nhận được thư họ sẽ gửi thêm tiếp viện. Chúng ta đi sau bám riết bọn Hóa Vũ kia…

Nghe vậy, Lý Bằng, tháp chủ Luyện Cốt tháp cũng lên tiếng ủng hộ.

- Đúng vậy, quân lực chúng ta vốn không thua kém bọn Hóa Vũ kia, tiến tới cầm chân chúng phá vây cho Thiên Linh Tông. Ta không tin bọn Hóa Vũ kia dám cắt cử thêm viện quân tiếp viện…

Đinh Quang vẫn trầm ngâm, khuôn mặt nhăn nheo kia khi nhíu mày nghiêm nghị lại càng trở nên khắc khổ già nua. Hắn nhìn về phía Tử Mạnh đang đứng, chậm rãi hỏi:

- Tử Mạnh, ngươi thấy sao? Bọn ta sẽ dẫn quân đi trước, ngươi tìm nơi tạm trú dưỡng thương rồi đuổi theo sau. Nếu gặp tiếp viện của học viện thì gửi Phi Tuyết báo lại cho chúng ta ngay lập tức.

- Ta không cần nghỉ ngơi. Đi theo các ngươi cũng không tốn sức gì cả. Lần này chúng ta phải diệt sạch đám Hóa Vũ Tông kia. Rồi quét chúng ra khỏi địa bàn, không thì sẽ trở thành cái gai trong thịt không thể nào nhổ nổi.

- Tốt, lực ngươi ngươi tự hiểu. Ta nghĩ kế hoạch tiếp viện cần thay đổi một chút. Chúng ta sẽ chia hai đường, một đường tiếp viện hội quân với Thiên Linh bên kia. Một đường còn lại vòng trở lại tập kích… Hóa Vũ.

Lý Bằng lão sư ngạc nhiên hỏi?

- Tập kích tông môn? 

- Tập kích bọn chúng trở về tiếp viện tông môn.

Như đã hiểu ra điều gì, Thiên Vũ liền đứng lên trầm ngâm trả lời thay. Sau đó hắn liền quay sang nở nụ cười đáp trả với nụ cười quỷ dị của Đinh Quang kia.

...