Vô Danh Giới

Vô Danh Giới - Chương 56: Kết cục. Thần bí nhân?




Băng Phách vòng sang sườn trái của thần bí nhân, khóe miệng hắn cười mỉm, loại bẫy sơ cấp này hắn đã nhìn ra từ đầu. Hắn lao tới rồi nhảy thẳng lên cao bỏ qua một sát trận dưới chân nữa rồi bổ thẳng tới thần bí nhân kia.

Thần bí nhân cạm bẫy liên tục bị vô hiệu hóa, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thản như vậy. Một thanh kiếm xuất hiện trên tay hắn, hình dạng giống y hệt với thanh đang làm hạch tâm kiếm trận kia. Người này, không biết là hắn đang giấu bao nhiêu thanh kiếm trong người nữa…

Keenggg… Thanh đại đao kia va chạm với thanh kiếm tạo ra một tiếng vang đinh tai nhức óc. Tà Huyết đao trong đao giới có xếp hạng đứng thứ hai mươi ba, vô cùng mạnh mẽ và sắc bén. Thanh kiếm kia có thể cứng đối cứng với thanh quỷ đao này chứng tỏ nó cũng không phải vật phàm. 

Băng Phách ngạc nhiên vô cùng, cú bổ đó không thành hắn liền đã biết mình đã hết thời gian tấn công. Rất nhanh hắn liền lách mình qua người Thần bí nhân, chạy ra xa tiến vào thế thủ. Mũi khoan tạo nên từ hàng vạn thanh phi kiếm kia bay thẳng tới sau lưng của thần bí nhân, nuốt chửng hắn. 

Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy mũi khoan đâm tới giống như là đã nuốt chửng cơ thể của chủ nhân nó vậy. Nhưng lại không hề có giọt máu nào rơi xuống, các thanh phi kiếm nhỏ kia nhẹ nhàng lách qua cơ thể của chủ nhân chúng, hàng vạn thanh cùng nhất nhất một hành động như vậy. Tốc độ của mũi khoan không hề bị giảm đi, phi thẳng tới Băng Phách đang đứng đón đỡ kia.

- Tới đây.

Băng Phách dứt lời liền thấy một mũi khoan khổng lồ ập thẳng vào mặt. hắn vung đao chém liên tục sáu nhát vào không khí, sáu nhát đao kia vạch ra sáu vết nứt màu đen phiêu phù trước mặt tạo thành một ngôi sao sáu cánh đơn giản.Hắn lập tức chọc thanh đao vào chính giữa ngôi sao, các vết nứt kia tỏa ra hắc quang càng ngày càng mạnh. Một lá chắn được tạo dựng nhờ ngôi sao kia. Mũi khoan đâm vào ngôi sao đó làm thân hình Băng Phách từ từ bị đẩy về phía sau. Tốc độ nhanh dần rồi bắn mạnh về vách núi đằng sau.

Uỳnh… Phiu phiu phiu phiu… trên vách núi xuất hiện một cái hố to, hàng vạn thanh phi kiếm vẫn phi vào đó liên tục không ngừng, và cái hố này đang càng ngày càng một sâu thêm sắp trở thành một hang động nhân tạo. 

Một thân ảnh mập mờ đứng dậy trong làn khói bụi, cánh tay cự đại kia vẫn cầm thanh quỷ đao không rời. Rồi hắn bất ngờ xông ra ngoài, chĩa mũi đao hướng kẻ thù xông tới. Khí thế tuy đã giảm đi vài phần nhưng tốc độ thì vẫn nhanh nhẹn như trước.

Chiến bào của Băng Phách giờ đã rách tả tơi, Ba ngọc bội treo trên hông hắn đều đã vỡ nát hết cả, khóe miệng hắn chảy ra một vài giọt máu nhỏ nhưng nhìn thế lao kia thì hắn không bị thương tổn gì quá lớn.

Thần bí nhân dường như đã liệu trước được. Tay trái hắn bắt pháp quyết, kiếm trận đã tan rã kia lập tức hồi phục lại, chúng bay xung quanh chủ nhân với tốc độ càng ngày càng nhanh tạo thành một quả cầu phòng ngự. bắt pháp quyết một tay tất nhiên chậm hơn hai tay, nhưng tay phải hắn đã rũ xuống từ lâu, không còn cử động được nữa. Cũ va chạm với Tà Huyết đao không làm hỏng thanh kiếm, nhưng tay hắn thì khó mà chịu đựng được lực lượng mạnh như vậy.

Tay trái kia vẫn không ngừng bắt pháp quyết, dần dần các thanh phi kiếm kia liền được bao bọc bởi một đoàn hỏa diễm màu xanh lam. Che đi phần không gian phía trong quả cầu. Nhiệt lượng không ngừng tăng lên, tất cả cỏ cây xung quanh quả cầu lửa kia lập tức khô héo, những viên đá cạnh đó bị nung đỏ ửng, nứt toác ra và sắp có dấu hiệu hóa thành những hạt bụi.

Băng Phách đang đà lao tới thấy vậy nghi hoặc không thôi, hắn dừng lại nhảy lên không trung quan sát quả cầu lửa màu lam kia. Tên kia định tự sát sao, đến một cao thủ Luyện Cốt như hắn cũng chưa chắc có thể chịu được nhiệt lượng lớn tới như vậy. Như nhìn ra điều gì, hai mắt hắn mở lớn, không nói một lời quay lưng chạy trốn vô cùng dứt khoát.

- Địa hỏa… Hắn có địa hỏa.

Quả cầu lửa tạo bằng kiếm trận kia sau khi áp súc thành công, phi kiếm liền tỏa ra xung quanh làm lộ ra phía trong là một quả cầu lửa nhỏ nhỏ màu trắng toát. Tuy chỉ nhỏ bằng nắm tay nhưng nhiệt lượng nó tỏa ra đủ đốt cháy bất kì thứ gì trên thế giới này. Thần bí nhân thì đã từ bao giờ ẩn thân cách đó vài chục mét. Thân ảnh lúc nãy trong quả cầu rất có thể chỉ là phân thân mồi nhử.

Chíu… Quả cầu lửa đột nhiên bay đi với tốc độ không tưởng, đích đến của nó chính là thân ảnh đang chạy trốn đằng xa kia.

Băng Phách cảm nhận được phía sau có vật thể cực kì nóng đang bay tới, mặt hắn liền biến sắc, dứt khoát cắn răng nuốt một viên đan dược. Sau đó, cả cơ thể hắn đột nhiên phồng to lên, các mạch máu dường như đã lồi hết cả ra ngoài da vậy. Nhưng trong tích tắc, sức mạnh của hắn đã vượt quá thời kì đỉnh phong gấp ba bốn lần.

Băng Phách xoay người, cắn răng chịu đựng nỗi thống khổ, hắn cầm quỷ đao dồn hết sức lực chém mạnh về phía quả cầu lửa khủng bố đao lao tới kia.

Roẹt… Bùmmm…Một đám mây hình nấm bốc lên ngay sau đó, vụn đá bắn tung tóe, khói bụi mịt mù, quả núi đá gần đó đã sụp đi một nửa. Vụ nổ kinh thiên động địa kia đã thu hút mọi sự chú ý trên toàn chiến trường. Không phân biệt địch ta, tất cả đều đang ngước lên nhìn về phía xa xa chờ đợi kết quả của cuộc chiến đấu kia.

Thần bí nhân kia hiện tại đang kiệt sức tựa vào một gốc cây gần đó. Sử dụng địa hỏa đã vắt cạn Khí lực và Thần lực của hắn. Tên nhãi Luyện Thể cảnh cũng có thể giết được hắn trong tình trạng hiện tại.

Khói bụi đã dần tan đi, một bóng ảnh vạm mỡ ẩn hiện sau làn khói bụi đó. Hắn chống đao, một chân quỳ dưới đất không hề nhúc nhíc hồi lâu. Không thể ngờ rằng đòn vừa rồi vẫn chưa thể kết Liễu được Băng Phách. Lực phòng ngự của tu sĩ chủ tu Luyện Cốt đúng là không thể coi thường…

Aaaaaaaaaaa… Băng Phách bất ngờ ngửa cổ hét lớn. Sau đó cơ thể vạm vỡ kia từ từ thon gọn trở lại như bình thường. hắn đứng dậy, nhìn về phía thân ảnh đang tựa tại gốc cây kia. Hàm răng hắn nghiến lại với nhau ken két. Tay trái vung mạnh, thanh đao thẳng hướng kẻ thù mà lao tới. Không thèm nhìn kết quả, hắn quay người trốn chạy khỏi chiến trường, bỏ tất cả lại trừ thanh Tà Huyết Đao kia…

Thần bí nhân thấy vậy liền thở dài một hơi, hai mắt hắn nhắm lại, không oán không hối đón chờ thanh quỷ đao kia phi tới. Cùng lúc đó một thân ảnh khác cũng lập tức phi tới.

Phập… hự… một dòng máu nóng phun ra bắn đầy lên mặt. Hắn ngạc nhiên mở mắt thì thấy một gương mặt quen thuộc đang đối diện với mình, nàng ta mỉm cười, khỏe miệng chảy ra hai dòng chất lỏng màu đỏ sẫm.

Chính giữa ngực nàng là một thanh cự đao màu vàng kim xuyên qua, chính là thanh mà Băng Phách dùng để chiến đấu lúc đầu. Nàng ta cố ngẩng đầu, đôi mắt âu yếm nhìn thân ảnh trước mặt rồi gằn lên từng từ:

- Khụ khụ… Lão sư… người… phải… chú… ý... chứ!

Những lời tưởng như trách móc nhưng lại chan chứa sự yêu thương vô hạn đã đánh động tới con tim sắt đá của vị thần bí nhân này. Đôi mắt kia của hắn đã mất hết sự bình thản ban đầu, thay vào đó là vô tận sự hoảng sợ và lo lắng. 

Hắn tháo khăn che mặt ra, đỡ thân ảnh kia vào lòng, lập tức nhét một viên đan dược vào miệng nàng. Đây là lần thứ hai hắn mở miệng nói chuyện trong trận chiến này: 

- Dương Oánh, việc gì con phải khổ vậy… mọi chuyện sẽ ổn thôi, nghe ta, không được nhắm mắt, không được bỏ cuộc…

- Không… kịp… con… yêu… người… rất…

Nói chưa hết câu nàng ta liền nhắm mắt lại, hai giọt lệ hiếm hoi chảy ra từ khóe mắt nàng. Đôi môi quyến rũ nhuộm đầy máu kia cũng từ từ khép lại, gường như nàng ta rất hợp với loại son màu đỏ tươi, màu của máu!

- Thiên Vũ…………. 

Một tiếng gào thét vang lên át đi mọi tiếng ồn trên chiến trường khốc liệt này…