Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 34




“Đừng! Đừng mà!” Phì Phì kêu lên sợ hãi, làm kim tiêm trong tay y tá hoảng hốt rơi xuống đât.



“Nói gì?” nữ bác sĩ rất không vui quát Phì Phì.



“Bác sĩ, không, tôi không làm, các người thả tôi xuống, tôi không làm….” Phì Phì run rẩy nói.



Phì Phì nghiêng ngả lão đảo đi ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nghe được nữ bác sĩ ở phía sau oán hận: “Đúng là điên, chưa gặp cô gái nào như vậy….”



Phì Phì ngẩn ngơ đi về phía đầu hành lang, vì thế cho nên đụng chạm người khác, vẫn hoàn toàn không hay biết.



“Phì Phì.” Người nọ kêu Phì Phì, trong đầu Phì Phì không có phản ứng, đi thẳng về phía trước.



“Phì Phì?” Hách Thiên Thiên giữ Phì Phì lại.



Phì Phì thấy rõ mặt Hách Thiên Thiên, cô ấy gọi cô là Phì Phì? Phì Phì gạt tay Hách Thiên Thiên ra muốn đi, cô không muốn Hách Thiên Thiên xem truyện hài của cô, cũng không muốn để Hách Thiên Thiên biết trong bụng cô có con của Thẩm Dục Luận, tránh cho Hách Thiên Thiên cười nhạo cô chẳng qua là hồ ly tinh tự làm tự chịu.



“Phì Phì, cô hãy nghe tôi nói.” Hách Thiên Thiên đuổi theo: “Tôi và Thẩm Dục Luận không kết hôn, hôn ước của chúng tôi giải quyết thuận lợi rồi.”



Nghe vậy, Phì Phì sửng sốt, dừng bước, trừng mắt nhìn Hách Thiên Thiên.



Hách Thiên Thiên buông tay, vẻ mặt vô tội, nói: “Lần trước ở khách sạn Thái Tử đúng lúc gặp phải anh ta, anh ta vì tôi giải quyết chuyện chung thân đại sự của tôi á, tôi thấy anh ta đương nhiên kích động, mới không nhịn được thân mật với anh ta, cô liền tới, vốn cho rằng anh ta sẽ sợ cô ghen, không ngờ anh ta nói với tôi, bảo tôi nói với cô rằng tôi và anh ta đã kết hôn, tôi cảm thấy rất thú vị liền làm y vậy. Không ngờ sẽ làm hai người cãi nhau, tôi nghĩ là anh ta ngại đuổi theo trước mặt bạn bè, tôi thấy anh ta đứng ở cửa sổ nhìn cô, có vẻ rất đau lòng……”



Phì Phì xoay người bỏ chạy, ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chạy mãi chạy mãi, thế giới dường như có thay đổi rất nhỏ, xe chạy người đi, nhốn nha nhốn nháo, bầu không khí thành thị vẩn đục.



Chạy đến khi cả người toàn mồ hôi, chạy đến khi dạ dạy quặn lên, Phì Phì cảm thấy muốn ói.



Phì Phì dần dần ngồi xổm xuống, cảm thấy ý thức mơ hồ, lồng ngực cũng trống không, hình như có người gọi điện thoại, Phì Phì nhận, là Giang Đào.



“Phì Phì, em ở đâu?”



“Anh Giang Đào….” Rốt cuộc Phì Phì tìm được một chỗ hở, nước mắt trong lòng chảy xuống.



Lúc Giang Đào tìm được Phì Phì, Phì Phì đang đờ đẫn ngồi trên bồn hoa bên góc đường, vẻ mặt tĩnh lặng.



“Phì Phì.” Giang Đào cảm nhận được sự khác thường của Phì Phì, đưa tay vuốt lưng Phì Phì: “Em làm sao vậy?”



“Em mang thai rồi.” giọng Phì Phì lạnh lẽo khiến cho Giang Đào lạnh đến trong tim.



Giang Đào thật sự không thể tin vào tai mình, bắt lấy Phì Phì ở ven bồn hoa: “Em nói gì?”



“Em mang thai rồi.” Phì Phì nhẹ nhàng lặp lại một lần. Lúc này, Giang Đào nghe hoàn toàn chính xác.



Giang Đào như sư tử nổi giận, điên cuồng hét lớn: “Là ai? Em nói! Là ai?”



Phì Phì cắn chặt môi dưới, không chịu nói, sắc mặt trắng bệch.



Giang Đào thả Phì Phì ra, suy sụp quay mặt đi, bất đắc dĩ nói: “Phì Phì, bỏ đứa bé đi, gả cho anh.”



“Anh Giang Đào, em rất sợ, em thật sự rất sợ…...Em chưa bao giờ biết phá thai sẽ khiến người ta sợ hãi như vậy. Anh biết không? Đó không chỉ giết chết một đứa bé…..Cái bàn mổ kia lạnh lẽo, bác sĩ muốn đưa dụng cụ vào…..Em rất sợ….” Phì Phì nhớ đến không khí trong phòng mổ, nhất thời cảm thấy không khí chung quanh hết thảy đều trở nên lạnh, hai tay Phì Phì ôm chặt lấy chính mình, co quắp lại.



Giang Đào xoay người lại, nhẹ nhàng ôm Phì Phì vào trong lòng, thật ra trong lòng anh rất tức giận rất thương tâm, nhưng mà dáng vẻ hiện tại của Phì Phì lại khiến anh không hận được, lần đầu tiên Phì Phì nói với anh rằng cô sợ, lại là vì người đàn ông khác. Cô luôn kiên cường như thế, nhưng cô cũng có lúc sợ hãi.



Có thể lấy được Phì Phì, là giác mộng từ nhò của Giang Đào, nhưng phải làm cha đứa nhỏ của người khác, Giang Đào nhất thời khó có thể đón nhận, nếu Phì Phì mang thai mà gả cho anh, như vậy nhất định cả đời này Phì Phì đều không tránh khỏi dính líu đến cha ruột của đứa nhỏ. Nghĩ vậy, trong lòng Giang Đào liền phát điên. Giang Đào bế Phì Phì lên xe, nhẹ nhàng nói: “Phì Phì, chúng ta về trước, cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ cẩn thận.”



Cuối cùng Giang Đào thuyết phục mình, vì cưới Phì Phì, cả con của cô cũng cưới. anh không ngỡ để Phì Phì lại đến bệnh viện phá thai, ngày đó ở góc đường nhìn thấy ánh mắt Phì Phì, vừa trống rỗng lại băng lạnh như thế. Anh sao có thể cam lòng để cho Phì Phì bước vào căn phòng phẫu thuật khiến cô sợ hãi kia. Nếu anh không đứng ra gánh vác cho Phì Phì, chẳng lẽ để Phì Phì một thân một mình sinh đứa nhỏ sao? Trong lòng Giang Đào vốn chua xót, nhưng nghĩ thông suốt, cũng bình thường trở lại, trong lòng anh cũng mơ hồ biết đứa nhỏ này là của ai, nhưng nếu Phì Phì không muốn nhắc tới, Giang Đào sau này tuyệt đối không lôi việc này ra nữa, anh tin tưởng bản thân có thể yêu quý đứa nhỏ của Phì Phì, giống như yêu Phì Phì vậy.



Giang Đào tuyên bố Phì Phì mang thai đứa nhỏ của anh, nhà họ Giang từ trên xuống dưới vui khôn xiết, ngày hôm sau Nguyệt Dung liền chuẩn bị hậu lễ đến nhà họ Giả cầu hôn.



Bà Giả vừa nghe Nguyệt Dung nói Phì Phì mang thai đứa nhỏ của Giang Đào, lúc đầu sửng sốt, nghĩ thầm sao đứa nhỏ thành của Giang Đào rồi, lập lúc cười ha ha nói: “Con nhóc kia, cả tôi cũng gạt, ha ha. Tôi đây làm mẹ còn không biết, bà làm mẹ chồng ngược lại đã biết trước.” nói đến đây, bà Giả chăm chú nhìn phòng Phì Phì, hạ giọng nói: “Đã bao lâu?”




“Nghe nói mới hơn một tháng. Tôi nói Tố Liên này, chẳng phải bà sinh ra song thai sao, nói không chừng chuyện này của cô di truyền sang cho Phì Phì, Phì Phì lại sinh cho nhà họ Giang chúng tôi một đôi song thai, vậy là tốt rồi…” Nguyệt Dung vui mừng rạng rỡ.



Phì Phì trước sau không can dự vào hôn sự này, để mặc cho bà Giả và nhà họ Giang sắp xếp. Bà Giả trong lòng thầm thán phục sự gánh vác của Giang Đào, nghĩ thầm rằng cùng là đàn ông, Giang Đào có ý chí, họ Thẩm kia sao lại không chịu trách nhiệm như vậy, quả thật là trên trời và dưới đất mà, Phì Phì coi như mệnh tốt, gặp được đàn ông tốt như Giang Đào.



Sắp sang năm, thời điểm Thẩm Dục Luận đang ăn tết đều cảm thấy đặc biệt vắng vẻ, anh không muốn về căn nhà lạnh lẽo kia, thà rằng một mình ăn tết, nhưng vì giành được chút coi trọng ở trước mặt cha anh, lại không thể không về nhà.



Thẩm Dục Luận nhìn lịch ngày mà ngẩn người, vô ý dời tầm mắt sang trên báo ngày hôm nay, một tấm ảnh chụp rõ ràng lọt vào tầm mắt, là Giang Đào ôm lấy Phì Phì từ trong một nhà hàng đi ra, “Cậu chủ Phúc Thái Giang Đào có con mới cưới.”



Xem xong bài báo thồi phồng hôm nay, lòng Thẩm Dục Luận càng thêm nặng nề, Phì Phì mang thai hơn một tháng? Không thể là của Giang Đào, Phì Phì mới trở về không lâu? Thẩm Dục Luận nhớ đến ngày đó, màu đỏ tươi trên khăn trải giường, cũng không thể là trước anh, không thể, đứa nhỏ kia nhất định không phải của Giang Đào.



Nghĩ đến đứa nhỏ này thật ra là của mình, trong lòng Thẩm Dục Luận giống như có đầy kiến bò, cảm giác này không thể giải thích.



Thẩm Dục Luận bấm số điện thoại của Phì Phì.



Phì Phì thật sự không nghĩ tới Thẩm Dục Luận còn có thể gọi điện thoại cho cô, đây là lần đầu tiên từ Đông Hoàn về Hồng Kong Thẩm Dục Luận gọi điện cho cô, tuy đã xóa bỏ 11 con số trong phonebook, nhưng lúc nhìn thấy, vẫn quen thuộc như thế. Phì Phì điện thoại, vẫn là nhận đi.



“Phì Phì, anh là Thẩm Dục Luận.”



Phì Phì không nói gì, chờ anh nói tiếp.




“Đứa nhỏ không thể giữ, em nhất định phải bỏ nó đi.” Thẩm Dục Luận cho tới hôm nay vẫn còn dùng giọng điệu mệnh lệnh này nói chuyện với cô, không khỏi quá buồn cười.



“Anh có tư cách gì yêu cầu tôi?” Phì Phì lạnh lùng hỏi lại anh.



“Phì Phì, bỏ nó đi, không thể giữ!” Thẩm Dục Luận vẫn kiên quyết như trước.



“Nó là con tôi, không liên quan đến anh.”



Thẩm Dục Luận ở đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Phì Phì cho rằng anh không còn lời nào để nói, đang định gác điện thoại, Thẩm Dục Luận lại nói: “Em đừng vọng tưởng lấy đứa nhỏ uy hiếp tôi, đừng vọng tưởng sau này dùng đứa nhỏ dọa dẫm tôi!”



Phì Phì nhẹ nhàng cúp điện thoại, cô không muốn lại nghe người này nói bất cứ chuyện gì về đứa nhỏ, nhưng mà trong lòng, lại vô cùng đau xót, không tự chủ được.



Sắt Sắt nghe nói Phì Phì sắp gả cho Giang Đào, trong lòng cực kì băn khoăn, Sắt Sắt biết người Phì Phì thích nhất định là Thẩm Dục Luận, hiện tại lựa chọn Giang Đào rất có thể là vì sự quyết tuyệt của mình. Sắt Sắt lúc trước đến vùng núi dạy học, xác thực là có nhân tố trốn tránh hiện thực, nhưng khoảng thời gian ở trong núi này, Sắt Sắt dần dần hiểu rõ, những thứ mình gọi là yêu này, phần lớn đều là mình suy tưởng ra, cô chỉ yêu người đàn ông trong tưởng tượng của mình, yêu tình yêu trong tưởng tượng của mình, mà đúng lúc, cô mang hết thảy những thứ này đặt trên người Thẩm Dục Luận trong thực tế.



Khoảnh khắc Chu Xuyên vọt vào trong biển lửa, Sắt Sắt mới nhìn rõ trong lòng mình hóa ra vẫn là Chu Xuyên, đơn giản Chu Xuyên ngoan ngoãn phục tùng cô, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Sắt Sắt bỏ lỡ anh. Con người luôn luôn như vậy, không thích người ngoan ngoãn phục tình mình, đối với cô như gần như xa cô lại trăm phương nghìn kế nghĩ đến. Thật ra từ lâu về trước đã có người bạn khuyên Chu Xuyên lạnh nhạt với Sắt Sắt một chút, có lẽ lại có hiệu quả bất ngờ, nhưng với Chu Xuyên mà nói, phải lạnh đạm với cô gái mình thích, thì làm sao làm được.



Ở trong đêm khuya, Sắt Sắt gõ bàn phím lạnh lẽo gửi tin nhắn cho Phì Phì.



Phì Phì:



Hôm nay mẹ nói cho chị biết chuyện em và Giang Đào kết hôn, lẽ ra em muốn kết hôn, chị nên chúc mừng em, nhưng mà trong lòng chị không yên.



Ít nhất chị biết, người trong lòng em chính là Thẩm Dục Luận, nếu em và Thẩm Dục Luận vì chuyện lúc trước chị quyết tuyệt mà không thể ở bên nhau, chị thật xin lỗi. Chị viết tin nhắn này chính là muốn nói với em, lúc trước chị không tốt, em hoàn toàn không cần để ý đến chị nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều giành những thứ khác nhau, nhưng mà chị biết, thật ra nơi đâu em cũng nhường cho chị, trước kìa là chị quá tùy hứng, trải qua nhiều như vậy, cũng đến lúc chị nên lớn lên. Hi vọng em có thể bỏ qua khúc mắc, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.



Mặt khác, vết thương của Chu Xuyên tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể xuất viện, hai anh chị năm nay phải ăn tết ở ngay trong bệnh viện rồi. đôi khi chúng ta cũng không biết nguyện vọng thật sự ở sâu trong nội tâm của mình. Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Xuyên vọt vào trong biển lửa, chị mới biết được người đàn ông nguyện ý vì chị trả giá cả sinh mệnh ở trong lòng chị quan trong cỡ nào, chị chắc chắn không thể phụ lòng người đàn ông vì chị mà cả mạng sống cũng có thể không cần. Dù sau này anh ấy ra sao, chị vẫn ở bên anh ấy.



Tuy hiện tại anh ấy cự tuyệt chị, muốn chị rời khỏi anh ấy, nhưng chị sẽ không buông tha, anh ấy theo đuổi chị bảy năm, cho dù bảo chị theo đuổi lại anh ấy bảy năm, chị cũng sẽ không buông tha.



………



Phì Phì, chúng ta đều phải hạnh phúc.



Sắt Sắt của em.



XXXXX



Hôm sau Phì Phì nhìn thấy thư của Sắt Sắt trong hộp thư, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, vì những ưu thương hay vui vẻ, yêu hay tổn thương đã từng trải qua….