Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 33




“Giả tiểu thư, từ lần gặp trước co có khỏe không?” Hách Thiên Thiên nở nụ cười kiều mỵ.



“Hách tiểu thư….” Một tiếng Giả tiểu thư của Hách Thiên Thiên, coi phần tình cảm hôm đó giữa cô ấy và Phì Phì không còn sót lại gì.



Hách Thiên Thiên cười duyên ngắt lời Phì Phì: “Giả tiểu thư, tôi và Dục Luận đã kết hôn, ha ha, đăng ký rồi, tuy sang năm mới đãi tiệc, nhưng cũng có thể gọi tôi là bà Thẩm rồi.”



“Bà Thẩm.” Phì Phì như gặp phải sét đánh chín tầng mây. Thảo nào Thẩm Dục Luận vội vả muốn phân rõ giới tuyến với cô, thì ra là thế.



Phì Phì nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi khô nước mắt trên mặt Phì Phì. Thẩm Dục Luận ngơ ngác đứng ở cửa sồ tầng nào đó của khách sạn nhìn dáng vẻ Phì Phì lao đi. Phì Phì, nỗi đau của anh ta, vĩnh viễn sẽ không cho em biết.



Bạch Long đuổi theo ra, chắn trước mặt Phì Phì, thấy sắc mặt và khóe mắt đẫm nước mắt của cô, Bạo Long lo lắng hỏi: “Phì Phì, chị sao vậy?”



“Tôi không sao, đột nhiên muốn về nhà thôi.” Phì Phì gặp phải chuyện thương tâm gì, cũng chỉ muốn về nhà, nhà là nơi khiến Phì Phì cảm thấy ấm áp an toàn nhất.



“Tôi đưa chị về.”



“Ừm.” Phì Phì đón nhận ý tốt của Bạo Long.



“Phì Phì, chị đừng buồn.” Bạo Long vậy mà cất giọng giọng nức nở: “Vừa thấy chị buồn, lòng tôi thật khó chịu.”



Phì Phì biết lời Bạo Long nói là thật lòng, trong lòng chợt cảm động không thôi.



“Phì Phì, dù sao khóc cũng sống, cười cũng sống, cười có nhiều hi vọng hơn khóc, đúng không?” Bạo Long nhếch miệng cười, an ủi Phì Phì.



“Bạo Long, cậu nói rất đúng.” Phì Phì thiệt tình cảm thấy lời Bạo Lọng nói rất có lý.



Phì Phì nói tạm biệt với Bạo Long, liền lên lầu, Bạo Long thấy tâm trạng Phì Phì rất tệ, nhưng nhìn Phì Phì về nhà, liền yên tâm, không giống như thường ngày, nghịch ngợm quấy rầy Phì Phì, nhìn theo Phì Phì lên cầu thang, rồi một mình rời đi.



Phì Phì vào phòng mình, đeo tai nghe, nghe bài thứ 11 Karrna trong album Himalaya, âm nhạc mang đến kỷ niệm, nó khiến Phì Phì bình tĩnh lại, Phì Phì bắt đầu ở trong phòng lục lọi, như bà Giả dự liệu, dựa theo sắc mặt lúc Phì Phì vào nhà, Phì Phì chắc chắn lục tung nhà lên.



Từ nhỏ Phì Phì đã như vậy, gặp chuyện không vui, thích lục tung, thật ra lục tung cũng không có gì, nhưng bà Giả rất sợ ngày nào đó Phì Phì thật buồn bực, lật ngược đáy nhà họ Giả lên trời, vậy thì phiền phức rồi. Bà Giả không khỏi vào phòng nhìn xem hộp gấm bảo bối của bà còn ở đó hay không, có bị Phì Phì lục hay không.



Cũng may, cái hộp gấm màu đỏ kia vẫn đang im ắng nằm trên tủ đầu giường của bà Giả, thật ra chiếc hộp này trước đây Phì Phì từng lục ra một lần, còn mở ra xem, nhưng khi đó Phì Phì mới chỉ có ba tuổi, không biết chữ, cũng không biết thứ gì bên trong.



Ông Giả cùng đi theo vào, vừa thấy bà Giả vào nhìn chăm chú cái hộp gấm kia, ông Giả thở dài, nói: “Mẹ bọn nhỏ, bà xem con cũng lớn vậy rồi….”



Bà Giả vừa nghe giọng điệu này của ông Giả liền biết ông muốn nói gì, vì thế kiên quyết ngắt lời ông Giả: “Không được. Lần này đến nhà ông nội bọn nhỏ liền mang nó đến đó đi, để cho bà nội bảo quản, nhất định sẽ không bị phát hiện.”



Phì Phì lục rồi lục, vậy mà ở trong hộp da lòi ra một viên ‘thuốc tránh thai khẩn cấp’, Phì Phì nhìn thấy nó liền phát cáu, tiện tay vứt nó đi. Nhưng mà không đúng! Viên thuốc này chẳng phải ngày đó Thẩm Dục Luận bảo cô uống sao, trời ạ, vậy mà Phì Phì quên uống.



Phì Phì theo bản năng sờ sờ bụng dưới của mình, sẽ mang thai sao? Sẽ không khéo như vậy chứ?



Phì Phì lại suy nghĩ, tháng trước dì cả mẹ không tới? Rốt cuộc là tới hay không tới, sao Phì Phì không nhớ rõ vậy? Tháng trước làm việc điên cuồng, thật nghĩ không ra là có tới hay không, hình như đã tới á, lại hình như chưa từng tới. Dù sao Phì Phì cũng chỉ nhớ rõ tháng trước không có ngày đau bụng, nhưng cũng không phải mỗi lần tới đều đau bụng mà, rốt cuộc tới hay không tới?



Luống cuống.



Làm sao đây?



Phì Phì quăng tai nghe sang một bên, gục xuống bàn, ra sức lắc đầu, lý trí khắc chế cảm xúc của bản thân, nghĩ thầm rằng, nếu thực sự có, cũng chỉ phá thai thôi. Trong lòng không khỏi buồn bả, tuy thời nay rất nhiều cô gái đều phá thai, phá thai chẳng qua cũng chỉ là một phẫu thuật rất đơn giản, nhưng Phì Phì chưa từng nghĩ tới bản thân mình cũng sẽ suy đồi đến mức này. Nhiều năm giữ mình trong sạch như vậy, cho rằng gặp được người đàn ông đáng để yêu, kết quả cũng rơi vào kết cục giống vậy, ông trời thật không có mắt. Phì Phì ở trong lòng càng oán Thẩm Dục Luận ngàn vạn lần.



Trước hết không cần bi quan, bây giờ còn chưa xác định rốt cuộc có mang thai hay không. Phì Phì an ủi chính mình, đứng dậy mở máy tính tìm xem phải làm thế nào mới có thể xác định mình có mang thai hay không.



Sáng ngày hôm sau, Phì Phì dùng que thử thai ba lần, đều cho dương tính.



Hỏng rồi. Phì Phì nổi giận xụi lơ trên giường.



Hóa ra phụ nữ xui xẻo nhất không phải là gặp phải kẻ phụ tình, mà là mang thai con của kẻ phụ tình.



Bà Giả đã sớm thấy Phì Phì cầm cái ly từ trong toilet ra ra vào vào, kêu cô ăn sáng cũng không thèm để ý, bà Giả ló đầu từ trong khe cửa nhìn Phì Phì, Phì Phì thấy bà Giả nhìn lén mình, một phát đẩy bà Giả ra, đóng chặt cửa lại.



Cũng không ngờ nửa bao bì que thử thai kia theo cơn gió nhẹ bay ra ngoài khi đóng cửa, Phì Phì hoàn toàn không phát hiện ra.



Lúc đầu bà Giả cũng chỉ nhặt rác chuẩn bị bỏ vào thùng rác, không ngờ bị mấy chữ trên tờ giấy gây chú ý.




Sao Phì Phì dùng cái này? Kết bạn trai rồi sao? Thất thân rồi sao? Bà Giả liên tục nhớ lại, khó trách cảm xúc khác thường như vậy, lại suy nghĩ, Phì Phì cũng lớn như vậy, có chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, nếu có thật, nếu nhà nhà trkhông ai tệ, chẳng phải bà Giả có cháu ôm sao.



Ừm, ừm, bà Giả quyết định phải trao đổi với Phì Phì, chuyện cùng đàn ông này, phải chú ý nhiều chỗ nữa, làm mẹ sao có thể không giáo dục con gái.



“Phì Phì, Phì Phì.” Bà Giả quay đầu gõ cửa phòng Phì Phì.



“Làm gì!” Phì Phì ở bên trong khó chịu gắt gỏng trả lời.



“Cho mẹ vào, mẹ có chuyện muốn nói với con.”



Phì Phì ba chân bốn cẳng mang giấy lộn trên bàn vứt vào thùng rác, che giấu hiện trường.



Bà Giả vào, cười ha ha nắm chặt tay Phì Phì, đồng thời ngồi ở mép giường, hỏi: “Phì Phì, nói cho mẹ, có phải con có việc gạt mẹ?”



“A, không có, không có, làm sao có thể chứ?” Phì Phì có tật giật mình, đôi mắt to hiện vẻ bối rối, bà Giả thu hết vào đáy mắt.



“Phì Phì, sao con cũng không muốn nói thật với mẹ vậy hả?” Bà Giả dứt khoát giả vờ không vui, nghĩ thầm rằng Phì Phì xấu hổ.



“Mẹ, thật sự không có.” Phì Phì không tính nói chuyện này với bà Giả, đơn giản phủ nhận tới cùng.




“Vậy, đây là cái gì?” bà Giả thấy Phì Phì nhất quyết không thừa nhận, dứt khóat lấy bao bì vừa nhặt được trong túi áo ra.



Phì Phì thấy sự tình đã bại lộ, dây cung vốn bị kéo căng trong lòng chợt nới lỏng, trở thành ủy khuất, khủng hoảng cùng không cam lòng, bổ nhào vào trong lòng bà Giả khóc òa lên.



“Đứa ngốc, đừng khóc.” Bà Giả vỗ về tóc Phì Phì: “Đây cũng không phải chuyện xấu gì, hiện tại bụng lớn thì kết hôn thôi, lại nói hiện tại bụng con vẫn chưa nhìn được, nếu không thì thu xếp qua hết năm liền kết hôn đi.” Thật ra bà Giả mơ hồ đoán được nhà trai hẳn là Thẩm Dục Luận, theo như tính cách của Phì Phì, sẽ không dễ dàng cùng người đàn ông khác phát sinh chuyện này, bà Giả đã từng vì chuyện hai chị em thích cùng một người mà buồn rầu, nhưng hiện tại Sắt Sắt đã nhìn rõ chuyện này, Phì Phì lại có con của Thẩm Dục Luận, nên ở bên Thẩm Dục Luận.



“Mẹ, anh ấy không cần con nữa. anh ấy kết hôn với người khác rồi…”



“Cái gì? Cậu ta kết hôn rồi? cậu ta rốt cuộc là ai? Không phải Thẩm Dục Luận sao?” Bà Giả nóng nảy.



Phì Phì nghẹn ngào nói không ra lời.



Bà Giả đỡ Phì Phì từ trong ngực ra, lau nước mắt cho Phì Phì, trấn định lại, hỏi: “Phì Phì, con thành thật nói với mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ trong bụng con, rốt cuộc là của ai?”



Phì Phì lắc đầu, nghĩ thầm nếu mẹ đã biết, liền nói chi tiết cho bà đi, tránh cho trong lòng bà lại bất an, mới nói: “Mẹ, anh ấy là Thẩm Dục Luận, nhưng mà anh ấy đã kết hôn với người khác, anh ấy lừa con.”



“Vậy…” bà Giả thấy trên mặt Phì Phì trầm định, hơn nữa xưa nay biết Phì Phì không giống Sắt Sắt, bất kì việc gì Phì Phì cũng có chủ ý của mình, biết Phì Phì bình tĩnh là tâm đã có chủ ý, vì vậy hỏi: “Con định làm thế nào?”



“Con muốn bỏ đứa bé.” Mặt Phì Phì không biểu cảm, giọng điệu bi thương.



Bà Giả trầm mặc, sắc mặt dần tối tăm, thật lâu sau mới hỏi: “Cậu ta biết chuyện này không?”



Phì Phì đờ đẫn lắc đầu, nói: “Con cũng vừa mới biết.”



Ngày kế, Phì Phì đến bệnh viện trước, nói xạo với bà Giả, cô nói cô chỉ đến nhà một bạn học chơi, Phì Phì không muốn bà Giả quá lo lắng cho mình, tuy nhiên cô cũng thật sợ hãi, nhưng mà, bản thân mình ủ rượu đắng, cô phải một mình lẳng lặng uống, phá thai, sau này quên đi người tên Thẩm Dục Luận này, cuộc sống của cô vốn không nên dây dưa với anh ta.



Phì Phì ngồi một lúc lâu trong hành lang bệnh viện, một đám đàn ông trưởng thành diện mạo tối sầm đưa phụ nữ của họ vào trong phòng phẫu thuật, thời gian chờ phẫu thuật rất dài, những người đàn ông đi đi lại lại trong hành lang, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra lần nữa, cô gái bước từng bước ra, Phì Phì từ sáng đến chiều, không uống ngụm nước nào, không có ăn bất kì đồ ăn gì.



Lúc này y tá đi đến lớn tiếng kêu Giả Phì, Phì Phì nghe y tá gọi tên mình, thân thể khẽ run rẩy, trong mắt tích đầy nước mắt bỏng rát, theo bản năng sờ bùng mình, giống như chạm đến là con mình vậy.



Y tá lại kêu hai tiếng, Phì Phì vọt lên đứng dậy, hai chân đang run nhè nhẹ, Phì Phì theo y tá vào phòng phẫu thuật, thay quần áo, một nữ bác sĩ mặt không cảm xúc, nói bằng giọng lạnh như băng ra lệnh cho Phì Phì nằm lên bàn mổ.



Phì Phì yên lặng nằm lên bàn mổ của khoa phụ sản, bên cạnh có dụng cụ vướng víu dây điện, ánh đèn rất sáng, chiếu thẳng vào mặt Phì Phì, Phì Phì trong lúc ngẩng đầu bất ngờ không đè phòng nhìn thấy bộ phận cấm kỵ của mình, cảm giác hổ thẹn đột nhiên trào lên trong lòng, cô đau đớn nhắm mắt lại, trước mắt trở nên tối đen, nước mắt trong trẻo theo khóe mắt chảy xuống không hề hay biết.



Y tá mang bao tay cao su lạnh lẽo tách hai chân dài nhỏ của Phì Phì ra, cố định đặt chân ở phía trên, lúc này sắc mặt Phì Phì tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, thấm ướt tóc ngang trán dính lại cùng một chỗ.



Phì Phì sợ hãi, thật sự rất sợ. Phì Phì không nỡ, thật sự không nỡ.



Y tá dùng một sợi dây da trói cổ tay Phì Phì, muốn tiêm thuốc mê ở cổ tay Phì Phì………