Chương 15: Cách Giải Quyết
Mắt thấy Mỵ Châu ngất đi, Trần Vũ cũng một phen sợ hãi.
Hắn vội vàng chạy tới, phát hiện Mỵ Châu chỉ ngất đi thôi, âm thầm thở phào.
Dùng tư thế ôm công chúa, Trần Vũ bế Mỵ Châu lên.
Khoảng cách gần tiếp xúc với Mỵ Châu, mặc dù cách một tầng quần áo lông ngỗng, nhưng Trần Vũ vẫn cảm nhận được thân thể mềm mại của người đẹp. Kèm theo đó là một mùi thơm . Người cổ đại sẽ không biết dùng nước hoa. Hiển nhiên, đây là mùi thơm cơ thể Mỵ Châu
Trần Vũ không khỏi cúi đầu . Đây là lần đầu tiên hắn quan sát thật kỹ Mỵ Châu.
Dung mạo như hoa như ngọc mang một cảm giác dịu dàng. Một đôi mắt đẹp nhắm nghiền lại mang theo hai hàng lệ lăn trên má . Bộ dạng hiện tại của Mỵ Châu, không khỏi để người ta động lòng thương tiếc
Trần Vũ thở dài. Hình ảnh vừa rồi quả thực là cú shock lớn với Mỵ Châu. Thế nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Sớm biết được bộ mặt thật của Trọng Thuỷ, lại có sự trợ giúp của Đa Nguyên Hội, hắn tin tưởng cô nàng sẽ không đi theo nguyên tác cũ
*********
Bên trong một căn phòng ngủ trên tầng hai.
“ Không… không muốn”
Cũng không biết qua bao lâu, Mỵ Châu từ trong cơ mê tỉnh lại. Nàng ngồi bật dạy, thở dốc từng đợt.
“ Phụ… hoàng…”
Ngay vừa rồi, nàng gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng đó, nàng thấy phụ hoàng bị người ta trói lại, đang dùng ánh mắt căm thù nhìn mình.
Trong khi đó, Trọng Thuỷ đang tươi cười nói với nàng :
“ Nương tử!! cảm ơn nàng. Không có nàng thì ta cũng không chiếm được Âu Lạc”
Nói xong, Trọng Thuỷ hạ lệnh chém đầu phụ hoàng.
Hình ảnh tiếp theo, Mỵ Châu không thể chấp nhận được mà b·ất t·ỉnh dạy.
“ Hoá ra là mơ” Mỵ Châu than nhẹ một tiếng, lại nghĩ đến hình ảnh ban nãy, nàng không khỏi lộ ra nụ cười thê lương
Giấc mơ thì đã sao chứ !? suy cho cùng thì giấc mơ đó cũng đúng mà thôi. Chính nàng đã giúp kẻ thù xâm chiếm Âu Lạc, hại c·hết phụ hoàng
Đợi đến khi Trần Vũ xuất hiện thì hắn phát hiện Mỵ Châu ngồi im trên giường, hai tay ôm c·hặt đ·ầu gối.
Trần Vũ đi đến bên cạnh Mỵ Châu.
Như là cảm ứng được sự hiện diện của Trần Vũ, Mỵ Châu ngẩng đầu lên dung nhan tiền tuỵ hai mắt vô thần không sức sống
“ Thần”
Nhìn bộ dạng này của Mỵ Châu, Trần Vũ nhíu mày thật sâu.
Đây là tâm tồn tử chí !? ... Xem ra đoạn hình ảnh kia, để lại đả kích cực lớn
Suy cho cùng, Mỵ Châu giờ còn rất trẻ ah. Lại còn là công chúa một nước, từ nhỏ sống trong nhung lụa đã bao giờ v·a c·hạm xã hội. Giờ biết được mình là người gây ra sự diệt vong của Âu Lạc. Sự thật tàn khốc quả thực là nhát kiếm trí mạng, ghim thẳng vào trái tim yếu đuối của cô nàng.
Trần Vũ ngồi xuống mép giường, cũng không thèm quan tâm tư tưởng lễ giáo, trực tiếp dang tay ôm lấy thiếu nữ vào trong lòng
Cái ôm này của hắn đến quá đột nhiên, để Mỵ Châu đầu óc trống rỗng. Nàng quên cả phản ứng, quên luôn tất cả mọi thứ. Nội tâm chỉ còn duy nhất một suy nghĩ
Mình… mình…. Được thần linh… ôm vào lòng…
Ôm người đẹp trong lòng, Trần Vũ lại không có bất kì dục vọng nào, có chỉ là sự thương tiếc. Nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của thiếu nữ, mang theo thanh âm nhu hoà
“ Đừng nghĩ nhiều làm gì, những gì nàng vừa xem chỉ là tương lai mà thôi”
Sự ấm áp mà Trần Vũ mang lại để nội tâm Mỵ Châu một mảnh yên bình
Thần linh… đang quan tâm mình sao… thật ấm áp… thật muốn….
Mỵ Châu nghĩ đến đây lập tức bị hình ảnh tương lai cắt đứt. Nghĩ đến tội ác của mình, thiếu nữ nội tâm thống khổ. Nàng một bên vùng vẫy muốn thoát ra, một bên nức nở :
“ Thần. Con… không xứng… nhận sự quan tâm… của ngài”
Trần Vũ không có buông ra, ngược lại ôm càng chặt, cười hỏi : “ Tại sao?”
Mắt thấy mình không thể thoát được Mỵ Châu đành chịu trận. Trước câu hỏi của Trần Vũ, nàng nói trong nước mắt :
“ Bởi vì… bởi vì … con…là giặc …”
“ Đó là tương lai mà thôi. Hiện tại, nàng đã làm gì đâu mà gọi là giặc ? ” Ngừng một chút, hắn đưa tay nâng mặt Mỵ Châu lên. Gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, để người ta nhìn mà đau lòng
Nhẹ nhàng xoa đi hai hàng nước mắt lăn dài trên má, hắn nói :
“ Nếu nàng muốn, hoàn toàn có thể thay đổi tương lai của mình mà”
Một lời này, tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến Mỵ Châu đang từ tận cùng tuyệt vọng lập tức lấy lại tinh thần.
Đôi mắt đẹp vốn không có tiêu cự, chợt loé lên một tia sáng . Nàng nhìn Trần Vũ, khẽ kêu
“ Thần, …”
“ Ta tên Trần Vũ, nàng có thể gọi ta là Vũ”
Mắt thấy Mỵ Châu cảm xúc dần ổn định lại, Trần Vũ liền đưa ra yêu cầu
Từ biết được thời gian tuyến của Mỵ Châu, hắn sớm đã không còn khúc mắc trong lòng, đã coi Mỵ Châu là thành viên của Đa Nguyên Hội. Tất nhiên, cũng không thể dùng bộ dạng thần linh nói chuyện được rồi.
Lại nói, Mỵ Châu xinh đẹp động lòng người vậy. Trần Vũ không khỏi có suy nghĩ vớ vẩn.
Mà với thân phận Thần Linh, về sau muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nó chắc chắn là bức tướng lớn ngăn cách ah
Về phía Mỵ Châu, biết được tên của thần linh không khiến nàng vui vẻ, trái lại hoảng sợ. Vội vàng lắc đầu
“ Con không dám”
Mỵ Châu đối với thần linh tràn đầy tôn kính, có cho 10 lá gan cũng không dám gọi thẳng tên
“ Vậy nàng gọi ta là Hội Trưởng đi, cũng không cần phải xưng hô là con đâu”
Trần Vũ bất đắc dĩ. Hắn nhìn ra được Mỵ Châu rất sợ mình, bảo nàng gọi thằng tên chắc là không được rồi. Cũng chỉ có thể tạm thời dùng thân phận Hội Trưởng vậy
“ Thần, con..” Mỵ Châu vốn muốn từ chối, lại thấy Trần Vũ nghiêm mặt, nhất thời sợ luôn chỉ có thể lý nhí kêu lên
“ Vâng, th·iếp biết, Thưa Hội Trưởng”
“ Tốt lắm” Trần Vũ cười hài lòng. Sau đó chủ động buông Mỵ Châu ra.
Cái này để Mỵ Châu nhớ ra, nãy giờ mình bị thần linh ôm vào lòng đấy.
Trong nháy mắt, thiếu nữ ngượng chín mặt. Gương mặt xinh đẹp trở nên nóng bỏng, thậm chí có thể nhìn thấy khói bốc lên trên đỉnh đầu.
Thân là thiếu nữ cổ đại, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đàn ông, đã thế còn là thần linh mang đến chấn động không hề nhỏ cho Mỵ Châu. Nội tâm một mảnh hỗn loạn tưng bừng.
Bất quá, Mỵ Châu lại không có bất kì phản cảm hay phẫn nộ gì. Có, chỉ là một sự lạc lõng cùng thất lạc
Cố gắng che dấu đi cảm xúc khác thương của mình, nàng nói :
“ Hội Trưởng, ngài nói th·iếp có thể thay đổi tương lai sao?”
Trần Vũ bình tĩnh trả lời:
“ Không sai !! Kể từ lúc nàng gia nhập Đa Nguyên Hội thì tương lai đã thay đổi rồi”
“ Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng chuyện nàng biết con người thật của Trọng Thuỷ. Vậy nàng còn yêu hắn sao? Còn cho hắn xem Nỏ Thần sao?”
Câu này để Mỵ Châu sửng sốt.
Đúng vậy ah!! Mình của tương lai chỉ vì quá yêu thằng khốn đó nên mới bị lừa. Hiện tại mình đã biết Trọng Thuỷ là một tên lòng lang dạ thú, kẻ thù hại cả gia đình mình. Mình chỉ hận không thể g·iết c·hết hắn ta, há lại còn yêu thích ?
Nghĩ đến đây, Mỵ Châu nội tâm sáng sủa lên rất nhiều.
“ Hội trưởng, vậy th·iếp nên làm thế nào?”
Mặc dù rất muốn thay đổi tương lai, thế nhưng chi tiết thế nào thì Mỵ Châu lại không có hướng đi. Cuối cùng, chỉ có thể đặt hi vọng lên người thần linh.
Bởi trong nội tâm Mỵ Châu, Hội Trưởng là thần linh cao thượng, không gì không làm được
Và không để Mỵ Châu thất vọng, Trần Vũ quả thực đã có đối sách
“ Rất đơn giản! Sau khi trở lại quê nhà, nàng trực tiếp từ chối lời cầu hôn là được”
Lần này thì Mỵ Châu không có vui vẻ gì, ngược lại lộ ra nụ cười đắng chát
“ Nhưng mà Hội Trưởng, hôn sự của th·iếp là do phụ hoàng sắp đặt. Th·iếp có muốn cũng không thay đổi được”
Mỵ Châu mặc dù ngây ngô, nhưng cũng hiểu rõ một điều : hôn sự của mình, không phải do mình làm chủ.Nàng có muốn phản đối, cũng không thể làm gì. Thậm chí, ngay đến bản thân Mỵ Châu cũng không có dũng khí phản đối.
Cái này cũng không trách Mỵ Châu, bởi tư tưởng thời đó là vậy.
Trần Vũ cũng biết nỗi khổ của Mỵ Châu. Tất nhiên, hắn cũng không phải nói vu vơ, mà thật sự có đối sách.
“ Nàng quên thân phận bây giờ của mình sao ?” Trần Vũ cười cợt, ánh mắt loé lên một tia bí hiểm “ Nàng bây giờ là người nhà trời ah!! Đợi đến khi nàng về nhà, ta sẽ đi theo nàng”
“ Đến lúc đó, Phụ hoàng của nàng có muốn sắp xếp để nàng lấy Trọng Thuỷ, thì cũng phải hỏi xem ta đồng ý hay không?”
Không sai!! Đối sách của Trần Vũ đơn giản là lấy thân phận Thần Linh ngăn cản cọc hôn sự này.
Từ tư liệu của hệ thống, Trần Vũ biết thế giới của Mỵ Châu là thế giới phổ thông không có sức mạnh siêu nhiên. Thần linh các kiểu chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Còn như Nỏ Thần thì nó chính là Nỏ Liên Châu. Bất quá ở trong tư liệu cũng không có giải thích nguyên nhân tại sao mà bên Nam Việt Vương không phục chế được Nỏ Thần. Chỉ có thể dùng mỹ nam kế đánh cắp.
Tóm lại, thế giới của Mỵ Châu là thế giới cổ đại lạc hậu, loài người tôn sùng thần linh.
Mà Trần Vũ muốn giả dạng Thần Linh nó lại dễ vãi luôn.
Biến thân Yasuo Ma Kiếm, sau đến một chiêu Bão Kiếm gọi cuồng phong. Không bị tôn làm Phong Thần thì hơi phí .
Khi đấy, lời Trần Vũ chính là thần ngôn, ai không dám nghe.