Chương 14: Cho Mỵ Châu Xem Tương Lai
Trong lòng suy nghĩ, Trần Vũ lập tức liên lạc với Lilith
“ Chủ nhân có gì giao phó” Lilith lập tức xuất hiện trước mặt Trần Vũ
“ Đây là bạn của ta, sẽ ở lại đây một thời gian. Cô dẫn mọi người đi chọn phòng ah” Trần Vũ hạ xong mệnh lệnh, rồi hướng mấy người Saeko cười “ Mọi người đi chọn phòng đi, có gì không hiểu cứ hỏi Lilith”
Đoạn hắn hướng về phía Mỵ Châu : “ Mỵ Châu, ta có chuyện muốn hỏi nàng”
“ Vâng” Mỵ Châu cung kính hô một tiếng. Mà những người khác, thì gật đầu rồi đi theo Lilith
Đi được một đoạn, Hoàng Dung lôi kéo Asuna cùng Saeko, nói nhỏ
“ Asuna sensei ! Saeko sensei ! Sao Dung Nhi có cảm giác Vũ ca ca không thích Mỵ Châu tỷ tỷ nhỉ”.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Hoàng Dung rất là nhạy bén. Tiểu loli phát hiện, mỗi khi Vũ ca ca nhìn Mỵ Châu tỷ tỷ, dù vô tình hay cô ý đều sẽ không có cười mà vẫn luôn nhíu mày, có lúc có lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Thái độ đối lập này, để Hoàng Dung hiểu Vũ ca ca không mấy vui vẻ
Bất quá, cái này cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ của Hoàng Dung về Mỵ Châu. Có câu, nhan trị tức chính nghĩa, Mỵ Châu xinh đẹp để tiểu loli không có chút ác cảm nào
Còn tại sao nàng biết từ “ sensei” đấy là do Asuna vừa dạy cho nàng biết đấy. Hoàng Dung cảm thấy từ dễ nghe hơn là tỷ tỷ
“ Vũ biết rất rõ về thế giới của mọi người. Xem ra, Mỵ Châu đã làm gì đó khiến Vũ phản cảm”
Saeko lại có suy nghĩ khác với Hoàng Dung . Đối với Mỵ Châu, Saeko ôm thái độ trung lập, không yêu thích cũng không ghét bỏ. Nhưng nàng hiểu không vô duyên vô cơ mà Trần Vũ có thái độ vậy. Rất rõ ràng, nguyên nhân đến từ chính Mỵ Châu
“ Nhưng Vũ thân là hội trưởng, tất nhiên có quyền kích người. Vậy mà cậu áy vẫn để Mỵ Châu ở lại. Nhìn ra được, Mỵ Châu cũng không hẳn là người xấu” Saeko tiếp tục phân tích.
Đáng tiếc, Saeko không biết rằng lấy cấp độ hiện tại của Đa Nguyên Hội thì không thể kích thành viên. Nếu không, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ này
“ Thôi bỏ đi, việc này cứ để Hội Trưởng giải quyết” Asuna nhún vai “ Về phần chúng ta, Mỵ Châu dù gì cũng đã là thành viên của hội, mọi người cũng không nên nghĩ xấu về cô ấy làm gì”
Asuna nghĩ rất đơn giản. Đã là người chung một hội thì nên giúp đỡ lẫn nhau cùng phát triển. Mà đây, chẳng phải là tiêu chí của Đa Nguyên Hội sao ?
***********
Quay trở lại với hai người Trần Vũ và Mỵ Châu. Lúc này, Trần Vũ đã dẫn Mỵ Châu tới bàn đá dưới chân gốc cây cổ thụ. Đi theo hai người, còn có Robot Pha Trà
Hai người ngồi xuống, Mỵ Châu trước sau câu nệ không dám nhìn Trần Vũ. Tâm lý có chút khẩn trương, nhưng nhiều hơn là chờ đợi. Nàng rất muốn biết, mình đã làm gì để cho thần linh chán ghét
Trần Vũ cũng không vòng vo hỏi thẳng luôn : “ Nàng biết Trọng Thuỷ không?”
Hắn cũng không xác định được Mỵ Châu đang ở giai đoạn nào. Là đã trở thành vợ của Trọng Thuỷ rồi, hay là chưa.
“ Trọng Thuỷ !? ý Thần là người con trai của Nam Việt Vương, Trọng Thuỷ” Mỵ Châu sững sờ, không nghĩ tới Thần cũng biết tới người đàn ông này.
Mỵ Châu biết Trọng Thuỷ rồi !?
Nếu Mỵ Châu biết Trọng Thuỷ, đây chẳng phải nói hai người đã tiếp xúc với nhau rồi sao?
Trần Vũ tâm lý trùng xuống, nhưng mặt ngoài thì chỉ thản nhiên nói
“ Nàng biết tên đó?”
Thái độ của hắn rất bình thản, hoàn toàn không nhìn ra vui buồn.
Lần này, thì Mỵ Châu lắc đầu, ăn ngay nói thật
“ Thưa thần,. Bởi trước đó, Trọng Thuỷ sang nhà cầu thân nên con mới biết. Còn chưa được gặp anh ta thì con đã bị đưa tới đây rồi”
Nghe đến đây, Trần Vũ ánh mắt sáng lên.
Nói cách khác… Mỵ Châu chưa tiếp xúc với Trọng Thuỷ.
Nhất thời, định kiến về Mỵ Châu trong lòng Trần Vũ biến mất không còn
Trên thực tế, Trần Vũ có suy nghĩ không tốt về Mỵ Châu là bởi hậu quả mà nàng ta gây ra khi đã đặt niềm tin vào người khác . Chứ về bản chất, hắn biết Mỵ Châu không có chủ đích làm vậy. Nếu không, nàng trực tiếp trộm Nỏ Thần đem tặng cho Trọng Thuỷ cho nhanh
Suy cho cùng, Mỵ Châu trong câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thuỷ cũng chỉ là một n·ạn n·hân mà thôi
“ Có biết tại sao ta hỏi vậy không?”
Trần Vũ quyết định cho cô nàng này xem tương lai của mình. Hiện tại Mỵ Châu chưa tiếp xúc với Trọng Thuỷ, nhưng Trọng Thuỷ cũng đã đến cửa cầu hôn. Nếu là không cảnh tỉnh cô nàng, sợ rằng lại đi theo vết xe đổ của quá khứ
“ Nàng xem cái này đi. Tức khắc sẽ hiểu”
Nói xong, Trần Vũ để hệ thống biên tập kí ức của mình về sự tích Mỵ Châu – Trọng Thuỷ thành video. Rồi hắn mở ra màn hình giả lập, để hệ thống chiếu đoạn video đó lên
Về phía Mỵ Châu, thì chăm chú xem
Khi thấy trong video là mình, đã thế còn mặc trang phục cô dâu, tâm lý giật mình không thôi
Mình kết hôn lúc nào vậy ? Chẳng lẽ… đây là tương lai của mình ?
Nghĩ đến nơi này là Cõi Trời, Trần Vũ là thần linh, chuyện biết trước tương lai của mình cũng không có gì lạ. Mỵ Châu liền bình thường trở lại.
Tâm lý lại có chút tò mò. Cũng không biết phu quân của mình là ai?
Rất nhanh nàng liền có đáp án rồi. Chỉ thấy trong video xuất hiện một người đàn ông mặc trang phục chú rể. Mặc dù gương mặt bị che đi, nhưng trên đầu thì viết rõ tên của hắn : Trọng Thuỷ
Mỵ Châu lập tức nhớ tới tin tức nàng nghe được . Nói cách khác, phụ hoàng sẽ đồng ý lời cầu hôn !!
Bởi là người cổ đại, từ nhỏ đã được dạy bảo với tư tưởng “ cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó” . Mỵ Châu không có bất kì ác cảm hay bất mãn gì. Bản thân nàng chỉ lo lắng, phu quân của mình là người như thế nào mà thôi
Hình ảnh chuyển tiếp tới cuộc sống hôn nhân giữa Mỵ Châu và Trọng Thuỷ. Nhìn hai người hạnh phúc, gắn bó keo sơn. Mỵ Châu không khỏi có chút xuất thần.
Nàng với Trọng Thuỷ còn chưa tiếp xúc giờ lại thấy tương lai như vậy, tâm lý có chút quái dị.
Nhưng ít nhất thì cũng nhẹ nhõm phần nào. Xem ra phu quân tương lai của mình cũng không phải người xấu ah
Thế nhưng hình ảnh sau đó để nàng lập tức suy nghĩ lại
Trọng Thuỷ: Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được?
Mỵ Châu đáp: Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát c·hết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được
Trọng Thuỷ: Lợi hại vậy !? Nàng có thể cho ta nhìn Nỏ Thần được không ?
Mỵ Châu : Được ạ
…
Cái gì !? Trọng Thuỷ đòi xem Nỏ Thần ? mình thì đồng ý ngay và luôn ?
Mỵ Châu nhướn máy, gương mặt trở nên âm trầm. Cảm thấy mình trong tương lai quá ngu rồi. Chẳng lẽ mình trong tương lai không biết Nỏ Thần quan trọng đến mức nào sao ?
Hình ảnh sau đó là lúc Trọng Thuỷ về thăm cha mình, thuận lại cho Triệu Đà về chiếc Nỏ Thần, cùng với kế hoạch “ thay mận đổi đào” của hai cha con
“ Khốn nạn”
Xem đến đây, Mỵ Châu căm tức kêu rên. Một đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn nộ .
Trước đó, Mỵ Châu cho rằng Trọng Thuỷ là một phu quân tốt. Nhưng hiện tại thì nàng hiểu mình quá sai rồi. Tất cả đều là giả dối, tất cả chỉ vì Nỏ Thần.
Mỵ Châu cảm thấy bi ai cho mình trong tương lai. Nàng nhìn ra được, mình của tương lai rất yêu Trọng Thuỷ. Kết quả đổi lại chỉ là sự lừa dối mà thôi
Ngồi đối diện với Mỵ Châu, Trần Vũ thu hết cảm xúc của nàng vào trong mắt. Tâm lý âm thầm hài lòng. Quả nhiên, cô nàng này chỉ ngu thôi, chứ không phải phường bán nước
Hình ảnh vẫn tiếp tục.
Mỵ Châu vốn phẫn nộ, nhưng sau khi thấy Trọng Thuỷ thực hiện thành công kế hoạch. Sự phẫn nộ đó biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vô tận sợ hãi
Nàng đứng bật dạy, thất thanh
“ Nỏ … Nỏ thần… bị lấy cắp rồi”
Sắc mặt thiếu nữ tái mét, thân thể kiều tiểu run lẩy bẩy.
Nỏ Thần mạnh mẽ cỡ nào, thân là công chúa của Âu Lạc, Mỵ Châu còn không biết sao. Nói không ngoa, Âu Lạc có thể tồn tại đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào Nỏ Thần
Và bây giờ nàng thấy gì ? Nàng thấy Nỏ Thần đã b·ị đ·ánh cắp.
Một Âu Lạc không có Nỏ Thần !? Mỵ Châu tâm lý kinh hoàng. Cái viễn cảnh này, Mỵ Châu không dám nghĩ đến. Bởi vì nó quá kinh khủng
“ Giết”
“ Các tướng sĩ g·iết vào Âu Lạc”
“ Ha…ha, không còn Nỏ Thần, Âu Lạc há chống lại được vạn quân của bổn vương”
….
Nhìn đạo quân khổng lồ của Nam Việt Vương t·ấn c·ông Âu Lạc. Mỵ Châu sợ hãi vô cùng
Lại sau đó, khi nàng thấy được Âu Lạc bị công phá. Mỵ Châu hai mắt vô thần ngồi phịch xuống, nói không thành lời
Âu Lạc của nàng, nhà của nàng… không còn rồi
Mà tất cả bắt nguồn từ sự ngu dốt của mình.
“ Ta… ta… là tội nhân của Âu Lạc…” Mỵ Châu thì thào một tiếng rồi ngất xỉu trên bàn
Sự thật tàn khốc để thiếu nữ nhận lấy đả kích trầm trọng, tâm linh yếu ớt của nàng không chịu được cú shock này.