Ai cũng tò mò không biết Cảnh Y Nhân muốn biểu diễn tài nghệ gì mà chuẩn bị khoa trương đến thế.
Cảnh Y Nhân bước ra ngoài cửa, thuận tay kéo một dải lụa đỏ trên khung cửa xuống, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, thả người bay xuống chính giữa những chiếc trống, trông cực kỳ hoa lệ.
Mọi người giật mình ồ lên nhìn cảnh Y Nhân, không nghĩ tới cô lại bay được nhẹ nhàng uyển chuyển đến thế, giống như khinh công vậy. Dải lụa đỏ thẫm quấn lấy hai cánh tay mảnh khảnh, bàn tay ngọc vung lên một cái.
Dải lụa giả vào mặt trống, một tiếng “Thùng” vang lên đầy mạnh mẽ.
Tất cả đều kinh ngạc đến mức ngây ngẩn. Vải lụa làm sao có thể gõ vang được trong cơ chứ? Lý Đồng trợn trừng mắt nhìn ngang nhìn dọc xem Cảnh Y Nhân rốt cuộc đã lắp thứ máy móc gì? Hay là treo người bằng dây cáp? Không thì làm sao cô ta có thể vào một cái đã bay qua đó được cơ chứ.
Một tiếng lại một tiếng trống khác dồn dập mạnh mẽ vang lên, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã buộc thứ gì đó vào đầu dải lụa, không thì sao có thể gõ vang được trống. Nhưng mặc dù có buộc thêm vật gì đó thì chỉ kỹ thuật nhảy này thôi cũng đủ để mê đảo mọi người rồi.
Cảnh Y Nhân đã mua điệu Kinh Hồng Phi Nhạn này không dưới trăm lần, đã quá quen thuộc rồi. Nhưng mà, nó cực kỳ tiêu hao nội lực. Trước kia cô múa rất thuần thục, cho nên không hề phải cố sức chút nào, chỉ là cơ thể này mới luyện tập hơn nửa tháng, nội lực cũng chỉ luyện được một chút, nhưng may mắn vẫn đủ để giúp cô hoàn thành điệu múa này.
Tất cả bạn bè thân hữu của thủ trưởng đều mê mẩn ngắm nhìn. Họ cho rằng, điệu múa bằng lụa đỏ vừa cổ xưa vừa tao nhã, lại khí phách như vậy chỉ có thể nhìn thấy bằng kĩ xảo trong phim ảnh. Không nghĩ tới lại có thể tận mắt nhìn thấy, điệu múa ấy rất có khí thế và mỹ cảm giống như Chương Tử Di đã thể hiện trong phim Thập Diện Mai Phục, thậm chí còn tuyệt vời hơn, mỗi một động tác đều rất lộng lẫy và tráng lệ.
Dải lụa đỏ thẫm trong tay cô như có linh hồn, muốn nó bay về phía nào thì nó sẽ bay về phía đó. Chiếc trống lớn sơn đỏ dường như chưa bao giờ được gõ tưng bừng đến thể, từng nhịp điệu đều tràn ngập khắp không gian.
Không hề có phối nhạc, chỉ có chiếc trống tẩu nên khúc nhạc, làm lòng người rung động. Đặc biệt là Lục Minh, khi nhìn cảnh Y Nhân, đôi mắt sâu thẳm của anh đã dậy sóng. Khi điệu múa kết thúc, tám chiếc trống cùng được đánh lên. Bên tại chấn động, Cảnh Y Nhân dần buông hai cánh tay xuống, đứng yên một chỗ. Dải lụa không biết từ khi nào đã bao quanh lấy cô, chậm rãi rơi xuống đất. Cô giống như tân nương vừa bước ra từ ngọn lửa địa ngục vậy. Mỹ miều mà kiều diễm! Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, nhìn mỏi mệt lại thoáng lười nhác, thở dốc mỉm cười với Lục Minh. Cái gọi là nụ cười khuynh thành, điên đảo chúng sinh chỉ sợ chính là như thế.
Lục Minh bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt cô. Anh lấy khăn tay giúp cô lau đi mồ hôi bên thái dương, rồi dịu dàng hỏi một câu: “Có mệt không?”
Cảnh Y Nhân lắc đầu.
Nhưng mà cô sắp mệt tới mức muốn nằm bò ra luôn rồi. Nội lực cũng đã cạn sạch luôn cả rồi. Cô từ từ cúi đầu, trán dựa vào ngực Lục Minh để chống đỡ cơ thể mình. Mọi người dường như bây giờ mới phản ứng được, nhiệt liệt vỗ tay, từ trước tới giờ chưa từng được xem một điệu múa nào làm rung động tâm hồn như vậy.
Thủ trưởng lại càng cảm thấy cảnh Y Nhân là một đứa nhỏ đa tài đa nghệ, ông càng thích cô hơn, phu nhân thủ trưởng cũng thay đổi cách nhìn về cô, bà không ngờ cô lại có tài nghệ giỏi giang như vậy.
Hôm nay, tiết mục này vừa là để chúc mừng, vừa làm cho mọi người vui vẻ.
Lục Minh nắm tay Cảnh Y Nhân, đỡ cô vào nhà.
“…” Lý Đồng giận tới run cả người, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hôm nay bị cảnh Y Nhân đoạt hết sự nổi bật rồi, về sau cô ta làm sao còn mặt mũi tới đây để làm vui lòng thủ trưởng và phu nhân thủ trưởng được chứ?
Rồi lại thấy Lục Minh đỡ Cảnh Y Nhân vào nhà, Lý Đồng tức giận giậm chân một cái, nhưng không phát hiện
bên cạnh mình là chỗ đất trũng. Giày cao gót dẫm vào chỗ đất trũng khiến cô ta bị hụt chân, lệch trọng tâm ngã xuống vũng nước, bẩn hết cả người.