Trở lại đại sảnh, Cảnh Y Nhân không về chỗ ngồi mà đi thẳng đến chỗ chiếc đàn dương cầm mà Lý
Đồng đang đứng cạnh. Cô dừng lại trước chiếc đàn, rồi xoay người đối mặt mọi người. Cô bình tĩnh mở miệng hỏi: “Xin hỏi ở đây có bao nhiêu người biết đánh đàn dương cầm? Xin hãy giơ tay lên.”
Bạn bè thân thích của thủ trưởng không phải là người giàu có thì cũng là người tôn quý, rất ít người không biết chơi đàn. Cho nên khi Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, mọi người mới đầu đều không hiểu cô có ý gì, chỉ biết nhìn nhau một lúc rồi chậm rãi giơ tay lên. Hầu như 90% đều giơ tay. Người già nhất là chú họ hơn 70 tuổi của thủ trưởng cũng biết đánh đàn dương cầm. Người nhỏ nhất là một cậu bé trước mặt Cảnh Y Nhân, cậu đứng hẳn lên ghế mà giơ cao cánh tay.
Tiếng hô ngây thơ vang lên: “Cô ơi! Cháu cũng biết chơi nè.”
Cảnh Y Nhân xoa đầu cậu bé: “Cậu bé năm nay mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi rưỡi ạ.” “…” Lý Đồng đứng bên cạnh nhíu mày, không biết Cảnh Y Nhân đang định giở trò gì nữa. “Mọi người có thể thả tay xuống rồi ạ” Nói xong, Cảnh Y Nhân quay đầu nhìn về phía Lý Đồng: “Cô bảo tôi biểu diễn tài nghệ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết thì còn gọi gì là tài nghệ nữa?”
“Cô xem, việc mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng làm được kia, vậy mà cô vẫn không thấy xấu hổ đem ra biểu diễn sao?“.
Khúc ca chúc mừng sinh nhật mà Lý Đồng vừa thể hiện vốn cực kỳ tao nhã, êm tai, giờ lại bị Cảnh Y Nhân nói thế, cứ như là cô ta không đáng một đồng, ngay cả một thằng bé ba tuổi cũng không bằng.
Lý Đồng giận dữ, lập tức mắng mỏ: “Cô thì biết cái gì…”
Cảnh Y Nhân lại cắt ngang cô ta: “Đúng là tôi không biết thật. Thứ mà hầu hết mọi người đều biết, cô lại chẳng hề xấu hổ đem ra khoe. Tất cả mọi người ở đây còn có thể ăn cơm, đi đường nữa cơ, cô có muốn biểu diễn tài ăn cơm, tài đi đường không?”
“Phì…” Một câu của Cảnh Y Nhân khiến mọi người đều không nhịn được bật cười. Bài biểu diễn của Lý Đồng vốn rất hoàn mỹ, một chút tỳ vết cũng không có, hiện giờ lại bị Cảnh Y Nhân so sánh như thế khiến ai cũng phải ngẫm lại, đúng là nếu tất cả mọi người đều tinh thông thì còn đâu là tài nghệ nữa. Lý Đồng giận dữ quát: “Không biết chơi đàn thì nói thẳng là không biết đi! Kiếm có nhiều thể làm gì?”
“Không phải tôi không biết chơi.” Cảnh Y Nhân liếc đàn dương cầm một cái: “Chỉ là không muốn chơi thôi, nếu đã biểu diễn tài nghệ để chúc thọ thì chẳng phải nên biểu diễn thứ gì đó bày tỏ lòng thành hay sao?” Lý Đồng giận điên người, vung tay đập mạnh mặt đàn dương cầm một cái, âm thanh rất chói tai, cô ta không còn để ý tới hình tượng nữa mà chỉ thẳng vào mặt Cảnh Y Nhân chửi ầm lên: “Hôm nay tôi sẽ chống mắt lên xem cái thứ để tiện quê mùa thất học như cô có tài nghệ gì.”
“Lý Đồng!” Thủ trưởng tức giận gầm nhẹ một tiếng, ông vẫn nghĩ Lý Đồng là một tiểu thư khuê các có tri thức, hiếu lễ nghĩa, vậy mà hôm nay trước mặt bao nhiêu người lại nói ra những câu dung tục thấp kém đến thế.
Lý Đồng sợ tới mức run lên một cái, không dám nói thêm câu nào nữa.
Cảnh Y Nhân khẽ mỉm cười nhìn thủ trưởng với vẻ đầy tự tin: “Trong nhà thủ trưởng đại nhân có trong làm bằng da không ạ?”, vừa nói, cô vừa cười với Lục Minh.
“Có.” Lục Chính Hoa lên tiếng trả lời. Theo truyền thống gia tộc của bọn họ, trong nhà chỉ cần có việc gì vui đáng chúc mừng thì trống da là thứ tuyệt đối không thể thiếu.
“Cô định làm gì?” Lục Minh hơi lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô lại làm chuyện gì hoang đường.
“Đương nhiên là biểu diễn tài nghệ rồi.” Nói xong, Cảnh Y Nhân đi về phía cửa ra vào: “Vậy con xin làm phiền thủ trưởng dặn người giúp việc đặt tám cái trống da lớn trong vườn ạ.”
Thủ trưởng liếc mắt một cái, người giúp việc lập tức đi lấy đồ mang đến. Chỉ một lát sau, chiếc trống da sơn đỏ được kê trên giá gỗ, xếp thành hình tròn trong vườn. Mọi người cũng đều bước ra ngoài.