Trở về Aden City.
Arthur đội mũ trùm đầu hình Pikachu và mặc bộ đồ ngủ Pikachu để chào khách. Dưới chân cậu bé còn có một con chó và một con ngỗng.
Con chó đi ngậm dép, khi đối mặt với đôi dép của Khương Nhuệ Trạch, Ngạo Thiên do dự...
Khương Mạn thay giày đi thẳng vào nhà, Khương Nhuệ Trạch nhìn con chó đang ngậm dép và sự chào đón của con ngỗng thì vô cùng kinh ngạc:
"Sao đột nhiên hai con vật này sao lại ngoan ngoãn như vậy?"
Arthur nhẹ nói: "Có lẽ là đồ ăn gọi ở ngoài quá ngon."
Khương husky???
Quỷ Hồ thận trọng bước vào, đương nhiên là không có dép đi trong nhà rồi, chưa kịp hoá giải nụ cười ngượng ngùng thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cậu bé Pikachu.
Đôi mắt màu tím mang theo vẻ lạnh lùng thấu xương, đôi mắt giống như chất vô cơ mang vẻ đáng sợ chết người khiến lỗ chân lông toàn thân anh ta dựng đứng cả lên.
"Anh Alexander, anh còn ngây ra đó làm gì, mau vào đi."
Khương Mạn tựa vào bàn, cười nửa miệng nhìn anh ta rồi mời.
Mái tóc dài buông thõng xuống trước mặt anh, ngón tay nhẹ cuốn cuốn đuôi tóc, giống như Medusa đang chơi đùa với rắn.
Bạc Hạc Hiên đứng bên cạnh, uống rượu, đầu không nghiêng, nhưng đồng tử đen và lạnh lùng liếc về phía anh ta.
Thứ anh nuốt xuống cổ họng không phải là nước mà là màu đỏ tươi ấm áp, tà khí âm thầm lan tỏa.
Rõ ràng là biệt thự cao cấp, đèn pha lê trên cao rất sang trọng và sáng sủa nhưng lúc này, Quỷ Hồ lại có một loại cảm giác như bước vào động quỷ.
Dường như anh ta có ảo giác mình biến thành một món ăn trên bàn, con quỷ đã cầm sẵn dao nĩa, xem xét "món ngon", suy nghĩ xem nên cắt ở phần nào trước … Anh ta nuốt nước bọt, vô thức lùi lại phía sau.
Ầm! Con sói xấu xa sau lưng anh ta đóng cửa lại, nở một nụ cười nham hiểm.
Lưng Quỷ Hồ cứng đờ, anh ta không còn đường lui nữa rồi!!
Anh ta nở nụ cười xót xa mang vẻ thê lương, khóe mắt ngấn lệ: "Tôi cảm thấy anh em trong tổ chức Chim Ưng cũng khá thân thiện, hoà nhã..."
"Cởi quần áo ra đi." Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng nói: "Cởi hết ra!"
Quỷ Hồ cười khổ: "Không nhất thiết phải như vậy chứ, bạn thân mến của tôi."
Khương Nhuệ Trạch: "Anh đang mời tôi ra tay đúng không?"
Quỷ Hồ: "..."
Khương Mạn ho khan một tiếng: "Làm phiền một chút, anh ba, lẽ nào hai người..."
Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch vẫn nghiêm túc, không thể hiểu mạch não của em gái mình: "Trên người tên hồ ly này giấu đồ, em gái, em muốn hỏi gì vậy?"
Khương Mạn nhíu mày, cười tươi: "Không có gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi."
Cô thở phào nhẹ nhõm và bắt gặp ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của Bạc Hạc Hiên. Cô nháy mắt cảnh báo, quyến rũ và nguy hiểm. Anh dám khiêu khích em à, anh xong đời rồi!
Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng lắc đầu nói nhỏ: "Sớm muộn gì những cuốn tiểu thuyết em đọc cũng sẽ bị xóa thôi."
Ở ngoài vườn, Quỷ Hồ cởi hết quần áo, trên người chỉ còn lại quần lót, ngay cả quần lót cũng bị Khương Nhuệ Trạch kiểm tra.