Quỷ Hồ: "... A? Chuyện này, không phải như vậy, tôi đáng đánh..."
Khương Nhuệ Trạch: "Không, tôi không nên ngăn cản anh."
Trước đó là anh ta đã bốc đồng, năng lực của Quỷ Hồ quả thực được xếp vào hàng thợ săn tiền thưởng.
Muốn xem màn thể hiện của em gái thì chắc chắn là Quỷ Hồ tự tìm cái chết. Ngay cả với năng lực của Lão Hiên, không phải cứ quỳ xuống là có thể chinh phục được em gái anh ta?! Chưa kể, trong ngôi nhà đó có Arthur! Nếu Quỷ Hồ dám tới thì nhất định là tự tới nộp mạng!
Anh ta ngăn cản làm gì chứ, lẽ ra nên đợi xem tên này bị rút gân lột da như thế nào. Khương Nhuệ Trạch bình tĩnh lại, bây giờ anh ta cảm thấy rất hối hận.
Quỷ Hồ nuốt nước bọt, hạ giọng thăm giò: "Anh... anh muốn em gái mình chết à?"
Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta như một sinh vật lạ.
Khương Mạn cười cười: "Anh ba, sau này nhớ uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói."
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Mau chóng tham gia kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành đi."
Khương Nhuệ Trạch: "... Sang năm mới tôi sẽ đi học."
Quỷ Hồ: "..." f ** k! Mình đang ở trong một cái động toàn người điên à?! Anh ta cảm thấy mình bị coi thường… Lại là một nữ minh tinh và một người đàn ông nhìn có vẻ điển trai nhưng thực ra lại dựa hơi bạn gái!
“Người thuê là ai?” Khương Nhuệ Trạch đi thẳng vào vấn đề.
Quỷ Hồ cười khổ, lần này thật sự toang rồi. Nhưng vẫn còn may, nếu như đơn này thực sự thực hiện thành công, anh ta sẽ không còn đường lui nữa, chỉ có thể trở lại con đường đen tối kia.
"Anh cũng biết rõ chuyện danh tính của người thuê là bí mật. Hơn nữa, lệnh ám sát em gái anh được treo thưởng nên cho dù tôi có thất bại thì sau đó cũng sẽ có người khác nhận đơn.
Quỷ Hồ nhún vai: "Nếu anh muốn điều tra thông tin của người thuê, trừ khi tìm được cấp cao của Hội thợ săn, chỉ có bọn họ mới có những thông tin này, nhưng đều bảo mật."
Đột nhiên Khương Mạn hỏi: "Anh nhận đơn ở đâu?"
“Trên mạng.” Quỷ Hồ nói: “Hội thợ săn có trang web riêng. Tất nhiên, chỉ người thuê và thợ săn mới có thể đăng nhập, cần phải có giấy tờ nhận biết thân phận đặc biệt”.
"Người bình thường thậm chí còn không thể mở được tên miền đó."
Tay Khương Mạn chống cằm, cười rồi nói: "Ồ, nghe có vẻ rất khó nhỉ."
Bạc Hạc Hiên gật đầu, giọng điệu uể oải: "Ừ, thật là cao cấp."
"Cao cấp hơn mua hàng trên Taobao và Jingdong nhỉ?"
Bạc Hạc Hiên nói với vẻ không chắc chắn: "Có lẽ là vậy?"
Quỷ Hồ cảm thấy dường như mình lại bị xúc phạm thêm một lần nữa...
"Tôi không phải là người giao đồ ăn, tôi là một thợ săn."
Khương Nhuệ Trạch: "Anh không giao đồ ăn mà anh tự giao mạng chính mình, vượt xa ngàn dặm đến đây để giao một món quà mọn."
Quỷ Hồ tự bào chữa: "Những thợ săn cao cấp thường xuất hiện dưới hình thức con mồi".
“Xem ra tiếng Đế Quốc của anh không tốt lắm.” Khương Mạn lắc đầu, ngoảnh lại nở nụ cười lịch sự: “Con mồi nói chung là dùng để chỉ động vật hoặc người, còn đồ ăn thì không xứng.
Quỷ Hồ chọn cách im lặng.
Người phương Đông thật quá đáng sợ? Lẽ nào mồm miệng những người ở đây đều độc địa như vậy?
……