Anh không nhịn nổi bất cười, đi đến vuốt tóc Arthur: “Đi tắm trước đi đã.”
“Ồ.” Arthur bĩu môi sau đó lập tức bỏ chạy.
Khương Mạn trợn mắt nhìn anh ta: “Không sấy tóc dễ bị cảm lạnh.”
“Em giúp anh đi.” Bạc Hạc Hiên đưa ra lời thỉnh cầu.
Khương Mạn chọc cánh ta anh: “Cơ nhiều đấy, nhìn cũng không tệ.”
Bạc Hạc Hiên trợn mắt nhìn cái đồ không hiểu phong tình là gì này.
“Đi đi đi, đi nào, Bạc thiên kim.”
Khương Mạn lắc đầu, kéo anh vào trong phòng. Khoé miệng Bạc Hạc Hiên nhếch lên, trong mắt mang đầy ý cười.
Trong phòng, anh ngồi ở bên mép giường, Khương Mạn lấy máy sấy tóc chỉnh chế độ gió lớn nhất, nhoáng cái biến thành nhà tạo mẫu tóc Tony!
Tay còn lại xoa trên tóc anh, nhìn giống như mấy nhân viên ở tiệm spa thú cưng đang sấy lông cho chó. May mà tóc của Bạc ảnh đế có sức sống mãnh liệt, nếu không thì sợ rằng không chịu nổi kiểu sấy tóc tàn nhẫn này.
Nếu mục tiêu sấy tóc được thay bằng lão Vân hoặc Trần đầu trọc, hehe, sau đợt sấy tóc này chắc chắn tóc trên đầu bay sạch……
“Được rồi đấy.”
Bạc Hạc Hiên giữ cái tay cô dừng đợt ‘sấy tóc dịu dàng’ này lại, cả đầu ong ong, da đầu tê dại.
Khương Mạn cau mày: “Còn chưa khô!”
“Có chút chóng mặt, cứ từ từ thôi.” Bạc Hạc Hiên ôm lấy cô, vùi đầu vào người cô.
Khương Mạn nghịch tóc anh, giật giật nhúm tóc trên đỉnh đầu của anh ấy, tiện tay dùng dây chun ở trên cổ tay buộc lại. “Anh lại giả vờ.”
Bạc Hạc Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khương Mạn: “Hahahahaha!!!”
“Bạc Yêu Nhi anh thế này nhìn đáng yêu lắm.”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên kì quái đưa tay lên sờ đỉnh đầu, anh cũng tưởng tượng được mình lúc này buồn cười thế nào. Anh định tháo ra thì bị Khương Mạn chặn lại.
“Đẹp mà, để nguyên tối nay.”
Cô bị Bạc Hạc Hiên kéo một cái, trực tiếp ngồi lên trên đùi anh.
“Làm gì?”
“Làm vậy với em.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của anh luồn vào mái tóc của cô, Khương Mạn không kháng cự miệng chỉ lẩm bẩm: “Tạo hình này cũng ngốc nghếch thật, không phù hợp với hình tượng thông minh của anh.”
Vừa nói dứt lời thì anh hôn lên trán cô một cái.
“Thông minh như vậy thì mới nên để lộ ra một chút ngốc nghếch.”
Khương Mạn bị lời nói ngọt ngào làm cho tan chảy, Khương Mạn đưa ra một cái chun nữa. Bây giờ trên đầu hai người đều có một chỏm tóc giống nhau. Bốn mắt nhìn nhau.
Phì phì—
Tiếng cười vang lên.
Khương Mạn lấy điện thoại ra, “Phải lưu lại khoảnh khắc lịch sử này.”
Cô đang định chụp ảnh, Bạc Hạc Hiên đưa tay cướp lấy điện thoại của cô.
“Dùng của anh đi.”
Anh đưa điện thoại của mình qua.