Ánh mắt của Arthur lại quay qua nhìn Tang Bưu và Ngạo Thiên.
Cả hai con đều mang bộ mặt bất hạnh tới cực độ.
Arthur đi tới trước mặt chúng nó, ngượng ngùng hỏi: “Bọn mày bảo, nên làm thế nào đây?”
Chó Ngạo Thiên và ngỗng Tang Bưu: Đừng hỏi bọn tôi, hỏi kiểu gì mà sợ hãi vậy…
……
Ba mươi phút sau, bà chủ Khương đưa theo tiểu bạch kiểm về tới nhà. Khoảnh khắc mở cửa vào nhà, đập vào mắt cô là hai con vật ngoan ngoãn tới lạ kỳ.
Con Ngạo Thiên tha đôi dép đi nhà ra để trước mặt cô, ngoan ngoãn vẫy đuôi, híp mắt nhìn Bạc Hạc Hiên rồi lại tha một đôi dép đến trước mặt anh.
Hình như đây là đôi dép Khương Nhuệ Trạch đi trước đó rồi, kết quả nó nhả ra oẹ một cái. Chó Ngạo Thiên biến thành tự kỷ, dép thối quá vậy!
Bạc Hạc Hiên nhướng mày!
Con ngỗng Tang Bưu kêu lên hai tiếng, lạch bạch chạy ra cứ như đang hoan nghênh quý khách.
Bạc Hạc Hiên cởi giày, cũng không đi dép đi nhà, cứ thế để chân trần.
Khương Mạn xỏ chân vào dép, lẩm bẩm khó hiểu: “Hai con này nó đổi tính rồi à?”
‘Ẩm thực Đế Quốc’ có sức mạnh như vậy hả. Nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, một chó một ngỗng nhìn như hao gầy đi một vòng.
Giây phút tiếp theo Khương Mạn sững sờ. Cô thấy trên sofa đầy là lông ngỗng và lông chó, cô trợn mắt kinh ngạc.
“Thím, chú Hiên, mọi người về rồi……”
Arthur từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên đầu còn dính vài cọng lông. Cậu bé thở dài một tiếng, biểu tình có chút hối hận: “Lần đầu tiên cháu biết, hoá ra động vật kinh sợ quá mức cũng sẽ bị rụng lông.”
“Lông chúng nó đầy cả nhà, làm sao dọn được đây?”
“Nhưng mà thím yên tâm, cháu đã quét sạch hai phòng rồi.”
Arthur nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên, nhe cả hàm răng trắng bóng nhỏ xinh.
Ngỗng Tang Bưu và chó Ngạo Thiên: ha, haha……
Khương Mạn: “……”
Lợi hại thật, cái kiến thức này cũng là lần đầu cô được biết!!
Bạc ảnh đế khoanh tay đứng trước mặt, ngón tay cái từ từ…..từ từ giơ lên……
Kích hoạt chế độ trợ công: Nhận được tuyên dương!
Làm điều xấu xa sớm muộn sẽ phải trả giá – tiếng lòng của con ngỗng và con chó.
Cậu bạn trợ thủ nhỏ lặng lẽ quét lông trong nhà, nhưng vẫn có một số vấn đề.
“Chất lượng của cây chổi này tệ quá, sao lại gãy rồi?”
“Con robot hút bụi này sao vậy, gặp trục trặc rồi.”
“Thím ơi, hay là ngày mai gọi người tới dọn nhé.”
Khương Mạn vô cùng bình tĩnh cắn một miếng táo, tìm cuộn băng dính quấn lại cái cán chổi rồi đưa qua.
Arthur không cầm, không nói gì chỉ ngước mắt lên nhìn cô. Giống như đang nhìn vào một bức tường thép vô tình.
“Ồ, hiểu rồi, làm một mình mệt quá.”
Khương Mạn gật đầu, sau đó đi tìm hộp dụng cụ tới tháo con robot hút bụi ra. Mười phút sau, cái máy lại hoạt động bình thường.
Khương Mạn tiếp tục ăn táo sau đó nhìn Arthur: “Còn có vấn đề gì sao?”
Arthur: Thím, là vấn đề lớn nhất!
Bạc Hạc Hiên đi ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt nhoẹt, mặc một bộ quần áo ngủ, đứng ở một góc nhìn hai người. Nhìn khung cảnh như một bà mẹ hung dữ đang nghiêm khắc dạy dỗ đứa con gây rối vậy.