Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên hơi động, đó là bức ảnh gia đình ba người, người phụ nữ ở giữa cao quý, trên mặt mang một nụ cười ấm áp. Ngực ôm một bé gái tết tóc hai bên, ăn mặc xinh đẹp như một con búp bê. Đứng bên cạnh là một cậu bé mặc vest nhung xanh, khuôn mặt cũng thanh tú như một hoàng tử.
Cậu bé này chính là Bạc Hạc Hiên hồi còn nhỏ.
Vậy đây là tấm ảnh lúc còn nhỏ của Bạc Hạc Hiên?
“Đây là mẹ và em gái anh à?” Khương Mạn nhẹ giọng hỏi.
Bạc Hạc Hiên mím môi, nụ cười hơi yếu ớt rồi ừ một tiếng.
Anh vào Zeus, tự nguyện tham gia vào kế hoạch tạo thần cũng chỉ vì muốn báo thù!
Khương Mạn nhìn anh ấy, nhìn anh ấy trong màn hình điện thoại, biểu cảm như có chút hiểu ra gì đó. Trong lòng Khương Mạn tự nhiên lại thấy có chút buồn bã, anh mở thế giới của mình ra, để cô nhìn những vết thương lòng. Mà bản thân cô cũng có những bí mật, cũng giấu giếm quá khứ, không dám nói cho ai biết.
Anh cho cô thấy mọi ngóc ngách trong thế giới của anh, như tự tay xé rách vết thương của chính mình. Chỉ vì không muốn giấu cô điều gì…….
Đây như một cuộc đánh cược, cũng giống như tự mình tàn nhẫn với chính mình. Là một loại tín nhiệm đến khó giải thích.
“Bạc Hạc Hiên.”
Lần này tới lượt cô gọi cả tên anh. Người đàn ông bình tĩnh lại, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Khương Mạn cầm lấy tấm ảnh nhìn anh chăm chú: “Anh mau về sớm nhé.”
“Về sớm để em có thể ôm lấy anh, thơm anh.”
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên như run lên, kinh ngạc nhìn cô. Anh không dám tin là cô sẽ nói ra những điều này, trong đôi mắt của cô không có sự thương hại chỉ có tình yêu và sự đau lòng.
Ngón tay của Khương Mạn chạm lên đầu anh ở trong tấm hình: “Bạc Tiểu Yêu đừng buồn, sau này em sẽ bảo vệ anh.”
“Yêu Nhi……” Nội tâm của Bạc Hạc Hiên cực kỳ phức tạp.
“Đừng khóc, muốn khóc thì đợi bao giờ về hãy khóc, em cho anh mượn vai.” Khương Mạn nhún vai: “Em đã quyết định rồi, sau này em sẽ yêu thương anh.”
Cô nói lan man ríu rít như một con chim sẻ, để làm cho anh không có cơ hội suy nghĩ lung tung nữa.
“Sau này sẽ không đánh anh nữa, cũng không mắng anh đâu, cùng lắm bắt anh viết bản kiểm điểm thôi.”
“Lúc tâm trạng của anh không vui em sẽ hát cho anh nghe.”
“Hừ~ em còn biết kiếm tiền nuôi anh nữa, mặc dù bây giờ anh cũng kiếm nhiều rồi. Nhưng mà bây giờ em cũng là một phú bà đấy, nếu mà là anh, bao nuôi anh kể cũng thú vị đấy.”
Sự thực chứng minh Khương Mạn không có thiên phú dỗ người. Từng câu từng chữ chả có tí mê lực gì cả, còn giống như làm người ta đau lòng hơn.
Bạc Hạc Hiên sao không biết cô đang nghĩ gì. Anh ấy nhìn cô rồi lại im lặng một lát.
“Anh nghi ngờ em đang lừa anh.” Anh nhẹ giọng nói.
Khương Mạn nhướng mày: Cái đồ vô lương tâm, rõ ràng người ta đang cố gắng an ủi anh, phí công không cơ chứ!
“Khương Mạn tiểu nữ vương, bây giờ anh chính thức thông báo cho em, anh trở thành tù binh của em.”
Anh bất lực nói nhưng miệng lại nở nụ cười mãn nguyện: “Xin em hãy nói được làm được, chịu trách nhiệm với anh.”
Khương Mạn khụ một cái, hất cằm: “Yên tâm! Nữ vương nói là làm!”
Cô nháy mắt một cái: “Cho anh làm tiểu thịt tươi số một trong thế giới của em, đảm bảo nuôi anh trắng nõn mập mạp!”
Bạc Hạc Hiên phì cười thành tiếng. Nụ cười này như ánh nắng mặt trời xuyên qua màn mây mù, anh không còn là kẻ bị bóng tối nhấn chìm nữa. Anh được cô kéo vào trong ánh mặt trời rồi. Từ bây giờ trong thế giới của anh, sẽ không còn đầy những vết sẹo nữa.
Trên đầu giường còn đặt một khung ảnh khác.
Khương Mạn cầm lên, lại thấy đó là ảnh chụp chung của các khách mời trong ‘Một cuộc sống khác’.
Đương nhiên là không có Ngụy nợ tiền ở trong đó rồi.