Mặc dù ở trên tầng cũng có phòng ngủ, nhưng nếu chỉ có mình Bạc Hạc Hiên ở nhà thì anh ta sẽ xuống tầng hầm hai này để ngủ. Giống như dưới lòng đất mới là thế giới của anh. Khương Mạn nhìn trộm anh một cái sau đó ngừng hát.
Cô đi thang máy xuống tầng hầm hai. Giống như lời Bạc Hạc Hiên nói, tầng hầm hai này trống trơn, bên phải có một cánh cửa, sau khi đẩy của vào chỉ nhìn thấy một căn phòng nhỏ. Trong phòng để một chiếc giường. Trên đầu giường có hai tấm ảnh, một cái đèn ngủ, ngoài ra chả còn gì nữa.
Rất đơn giản, đơn giản đến mức trống trải…….
Khương Mạn ngước mắt lên, nhìn thấy bức tường trong căn phòng, bức tường này thế mà là……
Đuôi giường đối diện với bức tường, cả bức tường đều viết đầy những cái tên. Mỗi cái tên đều bị gạch ngang một cái. Vết gạch ngang cứ như là dùng một con dao để gạch đi.
Đôi mắt Khương Mạn khẽ run run, cô bước vào căn phòng này cũng chính là bước vào thế giới của Bạc Hạc Hiên. Sau đó phát hiện ra những bí mật của anh. Những phần đen tối bị anh che giấu không dám nói ra mồm, cũng không dám cho người ngoài biết.
Bức tường này……như một cuốn sổ để ghi tên người chết……
“Nếu em hối hận, thì muộn rồi.”
Giọng Bạc Hạc Hiên từ phía bên kia của điện thoại chuyền tới, “Anh sẽ không cho phép em hối hận, Yêu Nhi.”
Khương Mạn bình tĩnh lại, nhìn anh ở trên màn hình. Tự nhiên hiểu ra, tại sao anh lại hỏi cô.
- -Khương Mạn, em có muốn nhìn thế giới của anh không?
Đây là thế giới đầy gai góc của anh, chỉ có băng giá. Anh không phải là Bạc ảnh đế xán lạn tươi cười, mà là đang che đậy một bạo quân giết người không chớp mắt.
Khương Mạn nhìn anh, thở nhẹ ra một hơi, trực tiếp nằm lăn ra giường của anh một cách thoải mái, để điện thoại dựa vào đầu giường rồi quay qua nhìn anh, nhẹ nhàng nói một câu:
“Anh coi thường em quá đấy, Bạc Hạc Hiên.”
Cô nhìn chằm chằm anh: “Anh xem em là bông hoa yếu ớt nuôi trong lồng kính đấy à?”
Bạc Hạc Hiên bất lực bật cười, anh biết Khương Mạn không phải. Cô đã từng có quá khứ tàn nhẫn.
Nhưng mà sự tàn nhẫn cô từng đón nhận, vẫn chưa là gì đối với những gì anh từng trải qua. Cô vẫn quá sạch sẽ. Còn anh…….
“Anh xấu hổ vì bản thân.” Bạc Hạc Hiên nói nhỏ, ánh mắt đè nén lại cảm xúc trong lòng: “Em quá tốt.”
Anh không thể kiềm chế d ục vọng muốn chiến hữu cô, lại sợ mình sẽ huỷ hoại cô……Dùng hết sức kiềm chế lại bản thân nhưng anh vẫn thất bại.
Anh vẫn muốn chiếm cô làm của riêng, muốn kéo cô vào thế giới của mình, lại sợ bóng tối sẽ nhấn chìm cô.
“Tên những người ở trên tường đều đã từng hại người sao?” Khương Mạn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bạc Hạc Hiên im lặng một lúc: “Bọn họ đến từ tổ chức Zeus và chết trong kế hoạch tạo ra thần.”
“Cũng không được tính vào vô tội.”
Khương Mạn hít vào một hơi, kế hoạch tạo ra thần chắc từng hại chết nhiều người, kế hoạch này cũng được ghi chép trong tư liệu ở thới Mạt Thế, nó chính là khởi đầu của mọi đau khổ.
“Khắc tên bọn họ lên đây cũng không phải để ăn năn.”
Khương Mạn nhìn được bóng tối trong mắt anh, hận thù và chán ghét…….
Mặc dù những kẻ này đã chết, nhưng Bạc Hạc Hiên vẫn hận bọn họ, khắc những cái tên này lên đây như là để nhắc nhở bản thân không bao giờ được quên mối thù này!
Khương Mạn tự nhiên thấy rất buồn, cuối cùng kế hoạch tạo thần này đã làm gì Bạc Hạc Hiên?
Tại sao anh lại dính líu tới tổ chức nguy hiểm như Zeus?
Arthur đã từng lén nói với cô, Bạc Hạc Hiên tình nguyện tham gia vào kế hoạch tạo thần, anh là người sống sót cuối cùng. Sau khi sống sót thì việc đầu tiên anh làm chính là phá huỷ Zeus!
Giống như một con chó sói cô độc, một mình vào chỗ kẻ thù dùng con dao mình tự làm giết từng kẻ một! Nhưng tại sao anh ấy lại phải làm thế?
Khương Mạn nhìn khung ảnh ở đầu giường, đưa tay qua.