(Tôi để âm lượng mức to nhất, hàng xóm trực tiếp gọi điện cho 110, nói rằng nửa đêm tôi gọi hồn gọi quỷ, giờ đang làm biên bản đây, tôi phải tìm ai nói lý lẽ đây?)
(Thoát fan rồi tiện tay báo cáo đi, đợi Khương võ thần hát xong sẽ quay lại …)
(Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, cả đời này tôi không thể chữa lành…)
(Chị ơi, hát là để tặng khán giả, chứ không phải là đuổi khán giả đi…)
Tự Thiên Sách nhìn thấy số lượng fan hâm mộ đang xem livestream của mình giảm xuống không phanh, giật mình tới mức lập tức tỉnh táo lại.
Anh ta nhanh chóng đẩy hết xiên thịt đến trước mặt Khương Mạn, khui một chai bia đưa cho cô.
Nếu em còn hát nữa, anh sợ sẽ gọi cả thần tiên xuống đây mất!
Khương Mạn cau mày, có chút không hiểu: "Em còn có một đoạn nữa chưa hát, là đoạn đặc sắc nhất!"
Tự Thiên Sách rùng mình một cái: Em đừng có đặc sắc nữa!
Anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt cầu cứu.
Trong livestream, những dũng sĩ còn lại vẫn đang nghe bài hát và bình luận.
(Tự Thiên Tài đừng sợ chết, mau bịt miệng cô ấy lại đi!)
(Khương võ thần, cô nên đi ăn thịt xiên đi, thật đấy, xin hãy tha cho chúng tôi đi!)
(Là chúng tôi không hiểu chuyện, chúng tôi có tội, hãy để pháp luật trừng phạt chúng tôi! Xin pháp luật hãy để chúng tôi trừng trị, đừng để Khương Mạn hát nữa!)
(Bây giờ tôi mới hiểu Khương võ thần tốt bụng và nhân từ như thế nào, rõ ràng giọng hát của cô ấy có thể giết người một cách vô hình, nhưng cô ấy lại hao tâm tổn sức dùng tay chân. Đây là loại chân, thiện, mỹ gì vậy?!)
(Xin Khương võ thần để cho loài người một con đường sống!!)
(Đột nhiên cảm thấy... Ông trời thật công bằng…)
Bạc ảnh đế vẫn cười, anh nhanh chóng tháo chiếc airpods không biết đã đeo từ bao giờ ra: "Hát rất hay, sao tự nhiên em lại dừng lại?"
Tự Thiên Sách: "..." Em đeo tai nghe mà dám nói câu này à, sao em lại thâm độc như vậy?!
(Tôi nhìn thấy rồi! Bạc Thần Thìn dối trá!!)
(Anh ấy thực sự đã trộm đeo tai nghe, wow, chắc hẳn anh ấy đã từng nghe giọng hát có sức sát thương này rồi!)