Bạc Hạc Hiên cầm tờ giấy lên, lau vết dầu chảy dưới cằm cô rồi lau lên phía trên.
Tự Thiên Sách chậc chậc hai tiếng, đột nhiên nuốt không trôi nữa.
"Đủ rồi đấy! Bảo hai người đến giúp đỡ cơ mà!" Không phải đến đây phát cơm chó đâu nhé! Xiên thịt to như vậy mà không đủ để làm rối loạn tâm hồn của hai người sao!
(Ha ha ha ha! Thiên Tài đã bị tấn công!)
(Tưởng rằng mời được hai đồng đội tới hóa ra lại là hai sát thủ!)
(Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy Bạc Khương xuất hiện trong livestream cùng nhau, trong lòng lại cảm thấy bất an…)
(Bạn phía trên im mồm đi, mồm thối quá đấy, đừng nói những lời đó!)
Khương Mạn ăn xong vài xiên thịt, vừa uống vừa nói: "Không phải là anh muốn hát sao? Hát đi."
Tự Thiên Sách trợn tròn mắt: Ôi trời? Anh hát liệu có chết người không?
"Anh đã hối lộ em rồi? Ăn xong xiên thịt của anh, em nhất định phải hát."
“Không phải là em không hát được, nhưng em chỉ biết một hai bài.” Khương Mạn nói xong liền hắng giọng: “Thật ra em cũng hát ổn, chỉ là hay quên lời một chút thôi.”
Hát cũng ổn sao?
Bạc Hạc Hiên vô thức nhìn cô, nhướng mày, dứt khoát... không phá đám. Trong mắt Tử Thiên Sách tràn đầy vẻ mong chờ.
Cư dân mạng trong livestream đã vô cùng phấn khích!
(Woa! Có khi nào Khương võ thần lại là ca sĩ giấu mặt không?)
(Tôi đã sẵn sàng để ghi hình lại rồi, Khương võ thần, hãy bắt đầu màn trình diễn của cô đi!)
Tự Thiên Sách đưa cho cô một chai nước khoáng để làm micro. Trong mắt Khương Mạn hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử xem sao, thật ra cô cũng khá thích hát!
Giọng hát có thể chữa lành vết thương trong trái tim con người.
Khương Mạn hít sâu một hơi, nhạc đệm vang lên, bắt đầu hát!
"Bên kia núi, bên kia biển ~ có một đám xì trum ~"
Khoảnh khắc tiếng hát vang lên, ánh mắt Tự Thiên Sách đờ đẫn, que xiên trong tay rơi xuống bàn.
Arthur ngồi ở góc xa, không vào camera lúc này đột nhiên run lên, kinh ngạc nhìn về phía Khương Mạn.
Bạc Hạc Hiên vẫn mỉm cười, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà và lặng lẽ tìm thứ gì đó trong áo khoác của mình.
Trong livestream: (…)
Hai phút sau.
(Đừng hát nữa, thật đấy! Nếu còn hát nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy…)
(Tôi thật sự đã nhìn thấy ma, một đen và một trắng, chúng nói muốn đưa tôi đi…)