“Yêu Nhi……” Ánh mắt của người đàn ông hoang mang đến tột độ.
Mặt Khương Mạn thì vẫn bình tĩnh đi tới bên cạnh, chả thèm quan tâm đến ánh mắt kinh hoàng của Arthur, cô ngồi xuống vươn tay ra.
“Lần đầu gặp mặt, làm quen chút, chị là Khương Mạn!”
Đôi mắt của cậu bé vẫn đầy vẻ đề phòng cũng không đưa tay ra bắt tay cô. Khương Mạn không để ý cười cười. Cởi chiếc khăn ở trên cổ ra, đưa cho Bạc Hạc hiên, “Đeo vào cho em ấy, trời lạnh lắm, dễ cảm.”
Bạc Hạc Hiên cúi xuống nhìn đống quần áo rách nát trên người Arthur, đến cái vòng cổ còn lộ cả ra ngoài. Anh cười một cái rồi cầm cái khăn đeo vào cho Arthur.
Đôi mắt màu tím long lanh như có chút gợn sóng, cậu bé nhìn Khương Mạn, gật nhẹ một cái.
Trong rừng tuyết không khí gần như đông cứng. Khương Mạn không làm phiền hai người nữa, chạy đi lấy dây thừng trói lúc săn trộm lại, sau đó thể hiện mặt tàn bạo của mình. Cô một tay lôi một tên to con, túm lấy chân bọn chúng như túm một con chó chết lôi tới một cái cây to. Gần đến nơi thì ném một cái.
“Cút mày~”
Tư thái nhẹ nhàng như ném túi rác. Lúc săn trộm vẫn còn chút hơi tàn, tay chân bị gãy còn bị đối xử tàn bạo, bây giờ lại thét lên như lợn bị chọc tiết.
Khương Mạn còn ngâm nga một điệu nhạc, tiếng hét như lợn bị chọc tiết vẫn vang lên không ngớt. Cứ như một con ác quỷ đang hăng hái làm việc vậy.
Cô ném bọn chúng thành một đống rồi lại lấy dây thừng trói chúng lại, sau đó lấy một cục băng nhét cho mỗi đứa một viên vào mồm.
Cho chúng mày kêu này! Cho lưỡi chúng mày đóng băng hết!
Ánh mắt của Arthur mới đầu là hoài nghi sau từ từ chuyển thành ngạc nhiên, cậu bé thả lỏng cái tay đang nắm áo Bạc Hạc Hiên ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao chị ấy khoẻ thế?”
Người con gái này……Chả nhẽ cũng giống hai người họ?
Bạc Hạc Hiên nhìn con thú mặt nạ vàng đang bận rộn trên đống tuyết, liền cúi đầu nở một nụ cười. Khoảnh khắc nghe Khương Mạn nói tiếng Bắc u anh ấy thực sự hoảng loạn. Nhưng cô ấy lại dùng hành động nói cho anh, cô ấy không sợ, cũng không để ý…..