Arthur giống như con thú nhỏ cuộn mình lại trong tuyết. Đôi chân nhỏ đỏ ửng vì lạnh, cậu bé tự ôm chặt lấy mình không dám nhìn Bạc Hạc Hiên.
Khoé miệng còn phát ra mấy câu bằng tiếng Đế Quốc: “Hiên…..lần này em không…..giết người……”
“Bọn họ……là người xấu…..”
Bạc Hạc Hiên từ từ ngồi xuống trước mặt đứa bé, bình tĩnh nhìn nó: “Anh biết.”
Arthur run rẩy trộm nhìn anh ấy, sau đó vội vã cúi đầu, cẩn thận nắm lấy góc áo của Bạc Hạc Hiên. Lại dùng giọng Bắc u: “……Em sai rồi…..Em sợ anh giận…….”
“Em không muốn anh nhốt em lại, em không muốn quay về chỗ kia……”
Bạc Hạc Hiên cụp mắt xuống không nói câu gì.
Tiếng cành cây gãy vang lên, cậu bé giật mình xù lông lên như con mèo, kinh hoàng nhìn lên con vật màu vàng đang từ từ tiếng đến gần. Trong ánh mắt lại ánh lên tia hung tợn, rồi lại nắm chặt lấy góc áo của Bạc Hạc Hiên dán chặt vào lưng người đàn ông, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Khương Mạn.
Khương Mạn buông thanh mã tấu xuống, hai tay giơ lên làm hành động đầu hàng: “Chúng ta là đồng đội!”
Bạc Hạc Hiên giơ tay lên, xoa đầu cậu bé: “Đừng sợ, chị ấy là người yêu anh.”
Trong đầu Khương Mạn: Cái gì?
Ánh mắt cậu bé có chút khó tin, chứ hoài nghi nhìn chằm chằm vào Khương Mạn, thấp giọng nói một câu bằng tiếng Bắc u với Bạc Hạc Hiên: “Chị ấy…….biết quá khứ của anh không? Biết anh và em giống nhau không?”
Mặt Bạc Hạc Hiên nở nụ cười nhạt: “Bây giờ còn chưa biết, nhưng chị ấy không giống mấy người kia, anh tin chị ấy.”
Arthur bĩu môi cắn răng nói: “Em không tin, không ai có thể đón nhận một con quái vật.”
Khương Mạn đứng gần đó thở dài một hơi. Cô nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường. Cô đại khái đoán được Arthur này là như thế nào. Chỉ có một điều bất ngờ nhất, là cậu bé này bảo……Bạc Hạc Hiên cũng giống vậy?
Chả nhẽ ở đây……bọn họ đều bị biến đổi gen sao?
Cô xâu chuỗi một số việc trong trí nhớ, nhớ lại mấy lần bản thân làm bác sĩ bất đắc dĩ, cô lấy mấy cái ‘thuốc bí mật của quốc gia’ đưa cho Bạc Hạc Hiên, phản ứng của anh ấy…..