Không nhìn biểu cảm đau đớn của Bất Ly.
Tìm lấy hơi ấm của ‘hắn ta’, sự đáp lại của ‘hắn ta’!
Mà người dưới bàn tay, lại giống như một con rối gỗ, mặc hắn dày vò, giống như.... đã mất đi trái tim....
Lan Quy bất chợt dừng lại, nhìn vào đôi mắt chết lặng của ‘hắn ta’.
Trên gương mặt của vị đế vương trẻ tuổi nở một nụ cười vô tình, giống như thuật lại, lại giống như đang nhắc nhở, hung dữ mà ác độc:
“Ngươi từng nói, không rời không bỏ! Cho dù cả thiên hạ rời bỏ ta, Bất Ly ngươi cũng sẽ không chút do dự mà đứng bên ta!”
“Giờ đây……hối hận rồi sao?”
Không phải ‘trẫm’, mà là ‘ta’.
Bất Ly hé môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm chặt môi lại.
Câu nói đó, chôn giấu dưới đáy lòng: Lan Quy của bây giờ……người của bây giờ……liệu có còn tin ai?
Lan Quy chầm chậm ngồi dậy, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc đưa đến bên miệng ‘hắn ta’.
Giọng nói như ấm áp hơn, giống như đang dỗ trẻ con vậy: “Ngoan, nuốt xuống đi.”
Bất Ly giương khóe miệng: “Bệ hạ muốn giết nô tài, không cần tốn công sức vậy đâu.”
“Ly nô lại nói bừa rồi” Lan Quy nhìn hắn ta, nụ cười ẩn hiện: “Trẫm sao lại nỡ giết ngươi chứ, thứ này gọi là dục cổ, sẽ chỉ khiến ngươi không thể rời xa trẫm thôi.”
Nụ cười trên gương mặt vị đế vương trẻ tuổi, uy nghiêm, vô tình, dưới đáy mắt giống như che lấp một ngọn lửa có thể thiêu rụi mọi thứ, khát máu điên cuồng.
“Nuốt thứ cổ này vào, chỉ có máu của trẫm mới có thể giải được cổ của ngươi.”
“Đương nhiên, Ly nô ngươi cũng có thể từ chối trẫm.”
Lan Quy giọng điệu kéo dài, ý cười trên gương mặt tuấn mỹ vô song càng đậm hơn: “Nhưng mà Mục Khuynh phải chết.”
Hô hấp Bất Ly chợt nghẹn lại.
‘Hắn ta’ ngoan ngoãn mở miệng, sắc mặt của Lan Quy lại trầm xuống.
Hắn nhét viên cổ độc vào miệng Bất Ly.
Mắt trừng trừng nhìn ‘hắn ta’ nuốt xuống.
Giây phút đó, giữa hai người dường như có tiếng nứt vỡ vang lên.
Lan Quy vẻ mặt lạnh lùng thăm dò nhìn ‘hắn ta’, nhìn cổ độc phát tác, sắc mặt của Bất Ly thay đổi từng chút một, trở nên đau khổ, nhưng lại không có động tác nào ……
Dục cổ.
Cũng là tình cổ.