“Bệ hạ ban cho ta quyền lực và ân sủng, Bất Ly ta……hừ, Ly nô đương nhiên cảm kích ân đức này, nhưng chỉ là một món đồ chơi được yêu thích, thì đã là cái gì?”
“Một thái giám nhỏ bé như nô tài, lại có thể trở thành người trên giường của đế vương Bắc Quốc, nào dám nói là không vui.”
Giọng nói của Bất Ly sắc bén vô cùng.
Dưới đôi mắt đó, lại là sự thất vọng và chán ghét không hề che giấu.
Đâm vào mắt của Lan Quy……
‘Hắn ta’ đang ghét hắn sao?
‘Hắn ta’ vậy mà lại dám ghét hắn?
“Không thích trẫm thân cận với ngươi, vậy thì thích ai hả?”
Tay của Lan Quy, lại đặt lên cổ của ‘hắn ta’, bầu không khí lạnh như băng.
Cơ thể Bất Ly đột nhiên căng thẳng.
Đón nhận ánh mắt tối đen, sâu như vực thẳm.
Khó lường, ác độc!
“Trẫm nghe nói, sau khi ngươi tiêu diệt nghịch tặc, trở về hoàng đô, người đầu tiên ngươi gặp là Mục Khuynh?”
Trong lòng Bất Ly rét lạnh, nháy mắt đồng tử giãn to.
Nụ cười trên gương mặt Lan Quy càng lúc càng trầm xuống, bàn tay chầm chậm vuốt nhẹ, lướt ngang qua nơi lồng ngực, chậm rãi luồn vào trong y phục của hắn ta.
Ngay lúc sắp tiến vào nơi nào đó, Bất Ly kích động chụp bàn tay của hắn lại.
“Hạ nhục nô tài, thú vị lắm sao?”
Lan Quy mỉm cười ác độc: “Rốt cuộc là bị trẫm hạ nhục nên tức giận, hay là sau khi nghe thấy tên của Mục Khuynh khiến ngươi quên mất chừng mực?”
“Nô tài và đại tướng quân chỉ là quan hệ quân tử, ngài ấy là lương thần!”
“Bắc Quốc hiện tại chỉ còn một lương thần là hắn thôi sao!”
“Quân tử?” Lan Quy giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời này, lúc đó, hắn nhìn Bất Ly giống như nhìn một vật dơ bẩn: “Thái giám cũng được gọi là quân tử hay sao?”
“Hay là, Mục Khuynh kia lúc ở trên giường với ngươi cũng giữ lễ nghĩa quân tử? Không ghét bỏ cơ thể khiếm khuyết này của ngươi sao?”
Từng câu, từng chữ, lời nói ác độc như lưỡi dao sắc bén.
Sắc mặt của Bất Ly bỗng chốc trắng bệch như sương tuyết.
Lòng tin vốn đã vỡ vụn trong đáy mắt, lúc này lung lay như sắp đổ.