Âm thanh như tiếng quỷ này, chỉ cần là người từng trải qua cái đêm hoang đường với nấm nhiễm khuẩn thì đều không thể quên được.”
Ngay giây sau, Trần trọc liền thể hiện thiên phú đạo diễn của mình một cách linh hoạt, mô phỏng âm thanh một cách sống động.
Vững như thái sơn……ôi không, mãnh hổ xuống núi xông lên sân khấu của phòng ăn, rống lên:
“Anh chạy đi! Anh chạy thoát nổi không?”
Tiếp theo đó, Trần trọc túm lấy cạp quần của mình, giống như đó là một cái khăn tắm, biểu cảm vừa xấu hổ vừa tức giận: “Yêu Nhi! Tha cho tôi đi!”
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, một mình anh ta đóng hai vai, diễn tả sống động, còn thêm mắm dặm muối mà thuật lại sự kiện ăn nấm trúng độc nào đó.
Quần chúng vây xem không thể nói là hiểu hết hoàn toàn, nhưng đại khái cũng biết được Trần trọc đang diễn hai người nào.
“Nấm nhiễm khuẩn?”
“Đạo diễn Trần đang đóng vai....chị Khương và anh Bạc?”
“Cảm giác như vừa biết được một chuyện vô cùng ghê gớm.”
Trên sân khấu, Trần trọc say rượu vẫn còn đang biểu diễn nhiệt tình.
Ở trong góc, hai đương sự vẫn yên lặng, không nói một lời.
Bàn tay đang cầm chân vịt của Khương Mạn đang run lên: “Giết người có thể không chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”
Bạc ảnh đế nhắm mắt, day trán: “Anh cho phép, giết anh ta đi.”
Tang Điềm đang say rượu chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần trọc đang náo loạn trên dân khấu, trong miệng phát ra tiếng cười “kakaka”, chỉ lên sân khấu nói:
“Trần trọc...hức……anh cũng ăn nấm nhiễm khuẩn rồi à? Trên trái đất này...ợ... không có ai thích anh nữa rồi à...ợ... hahaha…ợ...”
Màn biểu diễn của Trần trọc thể hiện rất rõ một đạo lí:
Trước mặt lưu manh, nam nữ gì đều như nhau hết!
Tới nỗi mà ánh mắt mọi người nhìn Khương Mạn, giống như là một kẻ lưu manh lão làng.
Lúc đối mặt với Bạc ảnh đế, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đồng tình và mặc niệm.
Còn về kết cục của Trần Minh ấy mà……
Nếu không phải hai vị phụ huynh nhà họ Khương ngăn cản, thì đoán chừng tối nay phòng tang lễ lại phải nổi lửa lên rồi!
Cuối cùng vẫn phải là Bạc Hạc Hiên kéo Khương Mạn sang một bên, không biết là nói gì đó, khiến Khương Mạn tạm thời buông bỏ ý muốn giết người.
Ngay sau đó, Trần Minh lại bị Bạc Hạc Hiên gọi người lôi đi.