Khương Lệ Sính hít sâu một hơi, Khương Vân Sênh bất lực day trán.
Bản thân Khương Mạn……
Trừng mắt nói bừa!
Dù sao, chỉ cần tôi không ngại, thì người ngại chính là mấy người!!
Cố Trầm âm thầm nhích lại gần Bạc Hạc Hiên, đưa tay che miệng, nói nhỏ: “Yêu Nhi nhà cậu diễn xuất kém quá, cậu không bổ túc cho cô ấy à?”
Ánh mắt Bạc ảnh đế lười biếng, mỉm cười, trong giọng điệu từ tốn mang theo mấy phần tự hào: “Cô ấy rất hoàn hảo.”
Xí——
Cố Trầm chỉ cảm thấy ê răng, cái cậu uống chắc chắn là canh mê hồn!
Hai người giấu đầu hở đuôi rồi đấy nhé!
Khương Lệ Sính và Khương Vân Sênh nhìn nhau, hai anh em đều cảm thấy nguy cơ rình rập.
Bạc Hạc Hiên, người đàn ông này.... thật khó mà đề phòng!
“Diễn viên chính đâu? Nam nữ chính bảo bối của tôi đâu rồi?”
Trần trọc gọi ầm ầm như sấm.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về góc phòng.
Khương Mạn không nói nhiều, cắm đầu vào ăn, ăn được thêm chừng nào, hay chừng ấy.
Trần trọc bưng một chén rượu, lắc lư đi tới, trực tiếp va vào cái ghế của Bạc Hạc Hiên, ôm lấy bả vai anh mà gào.
“Hạc Hiên à ~Ân nhân của tôi đấy~”
Bạc ảnh đế duy trì nụ cười trên mặt, thử đẩy anh ta ra.
“Anh say rồi.”
“Tôi không say!”
Trần trọc mở chai rượu ra, ánh mắt quét một vòng, nhìn thấy Khương Mạn, anh ta há miệng cười: “Hehehe ~”
Khương Mạn cắn đùi vịt, nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ.
Wow, tên trọc này....sau khi uống say trông thật là xấu.
“Hạc Hiên, cô ấy, cô ấy là ai vậy? Khương Mạn kia……hức...con nhỏ kia đâu rồi?
“Đạo diễn, anh say rồi, kia không phải là chị Khương sao?” Những người khác nhanh chóng tới đỡ anh ta, đều bị Trần Minh đẩy ra.
“Nói vớ nói vẩn! Khương Mạn là người, chứ đâu phải là con chuột vàng ……”