Khương Mạn thở dài, nói tiếp nửa câu sau: “Lần đầu vi phạm luật giao thông, lại còn ký biên lai, không biết nó có xuất hiện trong lý lịch cuộc đời em không nữa.”
Bạc Hạc Hiên day trán.
Đối với cái ‘điểm k1ch thích’ mà cô nói, cho tới giờ anh vẫn không thể nào tiếp nhận một cách thản nhiên được.
Khá là k1ch thích đấy.
“Ừ, anh cũng là lần đầu tiên.” Anh gật đầu phối hợp, mỉm cười nhìn cô: “Có cảm thấy tâm trạng ổn định hơn chút nào chưa?”
“Quả thực dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Khương Mạn mím môi, hạ thấp giọng, nói: “Coi như đây là bí mật của hai chúng ta nhé, ai nói ra thì người đó là Peppa.”
Bí mật?
Bạc Hạc Hiên không nhịn được mà cười, khẽ ừ một tiếng.
Nơi Trần trọc mời ăn cơm là một nhà hàng tư nhân.
Lúc Khương Mạn tới, Khương Vân Sênh và Cố Trầm đều đã có mặt rồi.
“Anh hai, sao anh còn chưa lên? Vẫn chưa bắt đầu ăn chứ?”
“Bên trên đều đang uống rượu, anh xuống đây hít thở không khí, tiện thể chờ hai người.” Khương Vân Sênh nhìn Bạc Hạc Hiên hỏi: “Hạc Hiên, cậu không sao chứ?”