“Vậy, vậy thì không được!” Khương Mạn lập tức lắc đầu:
“Chú chờ một chút, cháu đi đổi một ít tiền lẻ, chú cứ giữ lại con tin này đi.” Khương Mạn nói xong liền chạy tới siêu thị ven đường.
Chú cảnh sát giao thông đứng cùng con tin Bạc nhìn Khương chuột vàng chạy đi.
"Hai người, đang hẹn hò à?"
Bạc ảnh đế có lẽ đã đoán được thuộc tính của chú cảnh sát giao thông này. Anh lắc đầu nói: “Vẫn chưa ạ”.
Chú cảnh sát giao thông nói: "Con gái tôi là fan của cậu".
Bạc ảnh đế mỉm cười và gật đầu: "Cháu cảm ơn ạ."
Chú cảnh sát giao thông xua tay rồi chỉ vào tiệm tạp hoá: “Tôi là fan cha của cô ấy”.
(Fan cha ở đây ám chỉ những người đáng tuổi cha, chú nhưng vẫn mê idol, theo đuổi idol, minh tinh)
Bạc ảnh đế nhướng mày, hả?
Ngay sau đó, anh nhận được một cái nhìn bằng nửa con mắt.
"Hãy đối xử tốt với con gái tôi tốt một chút!"
Đối mặt với fan cuồng này, Bạc ảnh đế dở khóc dở cười.
Cuối cùng, Khương Mạn cũng đã đổi được tiền, giống như một con chuột màu vàng mang điện, chạy nước rút 100 mét quay lại và nộp phạt.
Chú cảnh sát giao thông trở lại dáng vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không để lộ thuộc tính của mình.
Sau khi phạt theo đúng quy trình và đưa biên lai, cảnh sát giao thông mới thả họ đi, trước khi đi còn nghiêm túc nói:
"Còn trẻ, hãy đặt sự nghiệp lên hàng đầu!"
Khương Mạn gật đầu đồng tình, nắm chặt tay nói: "Chú đã vất vả rồi! Cố lên!"
Người cha và con gái nhìn nhau, tình cha con cảm động trời đất. Người con rể đứng bên cạnh, luôn cảm thấy sự tồn tại của mình… Thực sự thừa thãi!
Ở góc phố, có vài thiếu niên đang nhịn cười, một người bạn bên cạnh liên tục hỏi: "Cậu đã quay được chưa?"
"Bữa ăn đêm hôm nay không hề phí công rồi. Cô gái và chàng trai này ở bệnh viện tâm thần nào trốn ra vậy?"
"Nhưng bóng lưng của hai người này trông quen quá, liệu có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?"