Con chó hú lên nhảy khỏi tay Khương Nhuệ Trạch, quay đầu bỏ chạy. Sau khi chạy được vài bước còn quay lại sủa hai tiếng, ý như muốn mọi người đi theo.
Năm phút sau, Khương Nhuệ Trạch và mấy người kia đến cổng sau đối diện vườn hoa của tiểu khu. Nhìn kỹ một chút thì thấy có một cái lỗ chó chui dưới chân bức tường cao 2 mét.
Con chó ngốc chui tọt qua đó chân lại còn đá đá vào cái lỗ. Phía bên kia tường phát ra tiếng chó sủa, đám người đứng chết lặng.
Khương Lệ Sính cai mày: “Nhóm bác sĩ sắp tới rồi, chúng ta gọi xe cứu hộ tới, rất nhanh có thể dùng thang của xe cứu hộ để vào trong.”
“Em không đợi nổi nữa rồi!” Khương Nhuệ Trạch cởi áo khoác ngoài, gần như để người trên trần chui qua lỗ chó. Khương Vân Sênh đứng câm nín ở đằng sau nhóm người. Khương Lệ Sính càng nhíu mày chặt hơn, cũng bắt đầu cởi áo vest.
Cố Trầm được Trần Minh đỡ cũng từ từ tỉnh lại, rồi lồm cồm bò tới. Nhìn hành động của ba anh em nhà này, hai người còn lại cũng cạn lời, ánh mắt hơi chống cự, lại thấy Tôn Hiểu Hiểu bắt đầu cởi áo khoác lông. Chỉ mặc một cái áo len bó người rồi bắt đầu dãn cơ trên người.
Cố Trầm thấy thế liền hỏi: “Cô Tôn định làm gì đấy?”
“Vận động chút tránh tí nữa chui không lọt.” Tôn Hiểu Hiểu rất nghiêm túc nhìn lỗ chó: “Cái lỗ chó này hơi nhỏ, các anh có chui được không?”
Cố Trầm, Trần đầu trọc:???
Có bệnh à?
Gần mực thì đen, ở cạnh Khương Mạn lâu nên bị điên à?
Các người điên hết cả lượt rồi à, đợi một chút thì sao? Không phải bảo xe cứu hộ sắp tới rồi à?
Bạn thân mến ơi, kia là lỗ chó đấy!! các bạn tỉnh lại đi!
Con chó ngốc ở bên kia vẫn kích động hú ầm ĩ, ba anh em nhà họ Khương thành công chui qua lỗ chó. Tôn Đại Ngọc có lợi thế hình thể cũng chui qua một cách dễ dàng.
Ba anh em nhà họ Khương có vẻ hơi vất vả. Nhất là Khương Lệ Sính, trên đầu đầy bụi, áo sơ mi còn bị cây cào rách vài đường. Cánh tay của Khương Nhuệ Trạch cũng bị xước.
Ở bên ngoài bờ tường, Cố Trầm và Trần đầu trọc đưa mắt nhìn nhau.
“Ông chui không?”
“Nói chuyện đùa à, tôi là đạo diễn nổi tiếng sao lại chui lỗ chó?” Trần đầu trọc khịt mũi, nói xong còn đẩy Cố Trầm một cái:
“Tránh ra, trông xung quanh hộ tôi……”
Cố Trầm dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn vị đạo diễn nổi tiếng nào đó chuẩn bị chui lỗ chó, đây……cũng thật cạn lời mà……