20 phút sau, Cố Trầm nhìn thấy anh trai của Khương Mạn, còn có thêm anh hai, anh ba. Anh ta lễ phép nở nụ cười đầy nghi hoặc, Khương Vân Sênh thì quen, Khương Nhuệ Trạch có gặp hai lần. Chỉ có Khương Lệ Sính…… là lần đầu gặp!
Quan trọng là Khương Mạn sao lại thành em gái của ba ông anh này vậy?
“Anh còn không vào được là cái ý gì?” biểu cảm trên mặt của Khương Vân Sênh vô cùng nghiêm trọng.
Cố Trầm vẫn giữ nụ cười lễ phép: “Ý như những gì các anh đang thấy, mật mã ở cửa bị đổi rồi.”
Mặt ba anh em càng âm trầm, chả nhẽ tới muộn rồi. Khương Lệ Sính nhìn qua thằng em husky nhà mình: “Mày vào được không?”
“Cậu ta nâng cấp hệ thống an ninh lên rồi nếu không đêm qua em đã vào được!” Khương Nhuệ Trạch chán nản: “Cửa hợp kim lại còn kính chống đạn, ngoài bờ tường thì có hệ thống lưới điện không trèo từ ngoài vào được, chỉ có thể mở từ bên trong thôi!”
Cố Trầm nghe xong cũng ngu luôn, đây là nhà của Bạc Tư Bản sao? Sao nghe nguy hiểm vậy, sao thân là trợ lý mà mình không biết?
“Không tới mức khoa trương vậy chứ, anh ta chỉ là nhà tư bản có mỏ quặng lại kiêm thêm chức ảnh đế thôi, cùng lắm chỉ có hệ thống bảo an của tư nhân thôi, làm gì mà cứ như hoàng thân quốc thích, ai muốn giết anh ta chắc….” Cố Trầm không tin thốt lên, nhìn bờ tường phía ngoài định đưa tay lên sờ.
Khương Nhuệ Trạch há mồm rồi lại ngậm mồm.
“Tôi…..% mẹ kiếp!!”
Tay Cố Trầm vừa sờ lên bờ tường thì bị điện giật lập tức chửi um lên, sau đó ngã ra đất. Bất tỉnh nhân sự!
“F***!!!” một tiếng kêu thất thanh vang lên, nhưng là của Trần Minh và Tôn Hiểu Hiểu, hai người gặp nhau khi cùng vào đây. Vừa đến nơi thì nhìn thấy Cố đại trợ lý lăn đùng ra đất vì bị điện giật.
Tôn Đại Ngọc hít một hơi: “Anh ta, anh ta không chết đó chứ!”
“Không tới mức đó, chỉ hôn mê tạm thời thôi, một lúc nữa tỉnh lại.” Khương Nhuệ Trạch nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Các anh…….là ai?” Trần Minh cũng không biết nên hỏi ai, “Mau vào trong cứu người thôi!”
Ông ta không nói nhiều lời, đi ra đạp cửa.
“Bạc Hạc Hiên! Tôi biết cậu đang ở nhà, đừng có im lặng nữa, mở cửa mau!!” Trần đầu trọc kích động đập cửa ầm ầm.
Khương Lệ Sính đau đầu đi ra một bên gọi điện thoại, Khương Vân Sênh thì mím môi không nói gì, Tôn Hiểu Hiểu vội hỏi: “Đạo diễn Khương, bây giờ là sao? Chắc là người ở bên trong không? Bọn họ có sao không?”
“Chắc là bên trong, còn có sao hay không thì chưa biết được.”
Khương Vân Sênh cũng gấp không tả được. Tôn Hiểu Hiểu ôm một bụng nghi vấn nhưng bây giờ mà mở mồm hỏi thì không hay lắm. Cả một đám người đang náo loạn thì tiếng chó từ xa truyền tới.