Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây, là, quần..."
Khương Mạn ngước mắt lên rồi chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mắt đẹp tỏ vẻ khó hiểu, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là giấy gói..."
"Xé ra! Tôi muốn xé hết ra!"
"Ha ha ha ha!!" Trong biệt thự, âm thanh của người phụ nữ dần dần trở nên bi3n thái.
Cho dù chất lượng của chiếc quần có tốt đến đâu thì cũng không thể đọ được với kìm sắt của Khương võ thần.
Mặt Bạc Hạc Hiên đột nhiên biến sắc, anh lại đẩy cô ra, đứng dậy và bỏ chạy.
Ông trời phù hộ! Anh đã định nằm yên mặc kệ!
Không phải Yêu Nhi điên rồ này muốn ăn anh mà cô muốn chơi đùa anh!!
Bên trong biệt thự, một vòng truy đuổi mới lại bắt đầu...
Bệnh Viện Hoàn Vũ.
Bác sĩ bước từ phòng thí nghiệm ra đưa bản giám định cho Khương Lệ Sính.
“Khương tổng, có kết quả giám định rồi, người được giám định đúng là em gái ngài.”
Khương Lệ Sính mở tờ báo cáo giám định ra, ánh mắt kích động, tay dùng lực tới mức tờ tập giấy trên tay nhăn nhúm lại. Khương Vân Sanh cướp lại tập báo cáo, lật mở từng trang như muốn xác nhận lại kết quả.
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn bác sĩ: “Chắc chắn chưa? Tôi muốn chắc chắn 100%!!”
Bác sĩ gật đầu: “Việc giám định anh em trong y học là khó xác định nhất, nhưng kết quả của các mẫu được gửi tới giám định rất trực quan. Chỉ có cùng cha khác mẹ thì kết quả mới khác……”
Bác sĩ còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Nói kết quả!”
Bác sĩ dừng lại một lúc gật đầu nói: “Tôi chắc chắn!”
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu, Khương Vân Sênh thì nuốt nước bọt. Hai người cùng quay đầu nhìn Khương husky.
Khương husky nắm chặt tay sau đó lại kích động vung tay lên hưng phấn hét lên: “Em biết mà! Hahahaha!”
“Em là người đầu tiên tìm thấy em gái! Hahaha! Em tìm thấy rồi, em tìm thấy em ấy rồi!!!”
“Khương Nhuệ Trạch!” Khương Vân Sênh đi nhanh đến bên cạnh giọng cao lên mấy phần: “Em gái rốt cuộc là ai?”