Không ai nhìn thấy màu đồng tử của cô có chút biến hóa, bản thân Tôn Hiểu Hiểu cũng chỉ cảm thấy bàn tay sau lưng mình đầy ấm áp.
Cô ấy cứ nôn mãi, cảm giác chóng mặt trong đầu cũng dần biến mất, giống như bị rút đi vậy.
Cả người nói tỉnh rượu là tỉnh rượu.
Vì cô ấy đang ôm bồn cầu vẫn chưa ý thức được chuyện gì.
Khương Mạn vừa mới sử dụng năng lực đặc biệt để giúp cô ấy nhanh chóng tỉnh rượu, đoán chừng lát nữa sẽ không sao.
Thấy gương mặt Đại Ngọc còn mê man, cô đứng dậy trêu chọc nói: “Tỉnh rượu rồi à? Còn không đứng lên? Chuẩn bị ôm bồn cầu mà ăn cơm à?”
Lời này nói ra, ngoại trừ bản thân cô, tất cả những người khác đều thấy không ổn.
Đại Ngọc sau khi tỉnh rượu liền đón nhận một trận sỉ nhục như thường lệ, cáu giận nói: “Cái đồ họ Khương đáng ghét, cô thật ghê tởm!!!”
Tôn Hiểu Hiểu đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, mượn nhà tắm của phòng khách để tắm, đổi một bộ quần áo sạch.
Tiện thể cho Khương Mạn mượn cái quần, tuy rằng cái quần đó có hơi ngắn, nhưng chí ít cũng đỡ hơn cái bộ dạng kỳ quái của cô lúc này.
Bên phía phòng bếp đang chuẩn bị lẩu, Khương Mạn không đi góp vui, mà ra cổng lớn đón Lộ Lộ.
Hôm qua Lý Vân tới cửa nhà cô quậy một trận, cô nhân cơ hội nhổ mấy cọng tóc của bà ta, sau đó trực tiếp đưa tới bệnh viện, bảo họ nhanh chóng làm giám định huyết thống.
Chiều nay đã có kết quả rồi, Lộ Lộ tự mình đi nhận kết quả.
Lúc Lộ Lộ đem báo cáo kết quả tới, túi giấy vẫn còn dấu niêm phong, trông có vẻ là biện pháp bảo mật cũng khá ổn.
"Chị, trên đường em rất cẩn thận đấy, xác định không có ai bám đuôi!"
"Ừ ừ, thả lỏng đi." Khương Mạn vỗ vai cô ấy: "Vào nhà trước đã, tối nay sẽ ăn lẩu."
"Vâng."
Sau khi Lộ Lộ đi, Khương Mạn mở túi giấy ra, xem báo cáo giám định.
Giám định kết luận:
Xác suất loại trừ không phải mẹ con là 0.99999999
Dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra, có quan hệ huyết thống giữa hai đối tượng.