Tôn Hiểu Hiểu được Khương Vân Sênh đưa vào phòng khách.
Có thể do trèo cây đã tiêu hao hết sức lực, nên lúc này cô ấy ngủ say như chết.
“Chắc không có vấn đề gì lớn, đợi cô ấy ngủ một giấc, chắc là sẽ tỉnh rượu thôi.”
Khương Vân Sênh lắc đầu nói.
Khương Mạn đi tới vỗ vỗ vào mặt Tôn Hiểu Hiểu, thấy đối phương ngủ như lợn, cả người bốc mùi rượu.
“Rốt cuộc là cô ấy uống bao nhiêu rượu vậy?”
Trợ lý cười ngại ngùng: “Chắc là một thùng?”
“Bia?”
“Rượu vang……”
Khương Mạn vỗ tay, rượu vang mà uống theo thùng, đây là dũng sĩ nơi nào vậy?
“Cô ấy uống cùng với Phong dầu gió đấy à?”
Trợ lý gật đầu, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Phong kia say còn ghê hơn, đi còn không nổi, được thư ký vác về rồi.”
Khương Mạn và Khương Vân Sênh nhìn nhau, một người nói: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Khương Mạn cười phì: “Đại Ngọc không thể coi thường được.”
Cô phải đi xem buổi chiếu lại của ‘Heartbeat’ mới được, Đại Ngọc không hổ danh là báu vật, vậy mà lại có thể khiến Phong dầu gió gục ngã!
Người phụ nữ này, đỉnh đấy!
Lúc đang nói chuyện, Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt cô nhìn thẳng, hiển nhiên là đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, trực tiếp bịt miệng lại.
Mọi người xung quanh nào có hiểu.
Khương Mạn ôm cô ấy lên, đi vào nhà vệ sinh: “Cố nhịn đi! Tôi lập tức đưa cô tới nhà vệ sinh!”
“Ọe——”
Tiếng ọe long trời lở đất, nghe như muốn nôn hết cả tim gan phèo phổi ra vậy.
Đại Ngọc say rượu ngồi trên mặt đất, gần như là cắm đầu vào bồn cầu, Khương Mạn ở đằng sau đỡ tóc cho cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng.
“Tôi nói này Đại Ngọc……cô như này là hại người hại luôn cả mình đấy ……”
“Ọe……Cô im miệng, cái đồ họ Khương đáng ghét ọe……” Tôn Hiểu Hiểu lúc này không biết là ọe hay là khóc nữa rồi, cô ấy hình như đã nôn xong, ngẩng đầu chửi lớn: “Đôi nam nữ chó má đáng chết!!!Ọe——”