Nội tâm Đại Ngọc: Cảm ơn thực phẩm chức năng giúp tiêu hoá Giang Trung đã cứu mạng chó của tôi!
Cô nuốt thuốc xuống xong thì điện thoại trong túi rung một hồi, là một tin nhắn.
Người gửi: Khương đáng ghét.
Khương đáng ghét: (Tôi hôm nay tới nhà anh Bạc ăn lẩu, bọn trẻ con ở đây hết rồi. Hành chết tên ngu đó thì mau đến đây.)
Khoé miệng Tôn Đại Ngọc cong lên, nhìn tên ngu ở đối diện nhiệt tình nâng ly: “Phong tổng, chúng ta cùng cụng ly nào.”
……
Bên biệt thự, sau khi Khương Mạn gửi tin nhắn cho Đại Ngọc xong thì cất điện thoại đi, dùng cái khăn lông quấn tóc lại. Trên người mặc bộ quần áo ngủ của Bạc Hạc Hiên, vốn dĩ cơ thể anh cao lớn cho nên cô mặc bộ quần áo này rộng thùng thình. Mới mặc cái áo mà cảm tưởng như cái váy ngủ.
Trong khoảnh khắc này cô như quay lại cái đêm thần kỳ bên thác nước ở thôn Hổ Khẩu. Khương Mạn cong môi lẩm bẩm: “Đêm đó anh ta cởi trần để cho mình mượn áo……”
Sợ tổ chương trình phát hiện mà đêm đó Bạc Hạc Hiên đi mượn quần áo của mấy cụ bà trong làng. Lúc đó thì thấy cực kỳ buồn cười, bây giờ nhớ lại lòng thấy vô cùng ấm áp. Bụng dạ đen tối nhưng mà Đại Yêu Nhi cũng tốt lắm chứ.
Cốc cốc cốc –
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Bạc Hạc Hiên từ bên ngoài đi vào, tầm mắt nhìn vào cái cổ trắng nõn của cô, sau đó lại trượt xuống đôi chân trần, ánh mắt có chút mờ mịt.
Khương Mạn nhún vai bất lực: “Quần áo……hình như to quá rồi.”
Bạc Hạc Hiên cũng vừa tắm xong, trên người vẫn còn chút hơi nước và hương thơm của sữa tắm. Anh ừ một tiếng đi vào phòng, biểu cảm bình tĩnh: “Trong nhà vẫn còn đàn ông khác, em mặc thế này đi ra ngoài không ổn lắm.”
Khương Mạn ý thức được hỏi lại: “Anh không phải đàn ông à?”
“Không giống nhau.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói ra, khóe miệng cong lên mang chút ác ý, cúi đầu ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tôi từng nhìn qua rồi.”
Bịch bịch! Có hai tiếng động lớn vang lên trong biệt thự. Các bạn nhỏ đang chơi ở tầng dưới cũng đều nghe thấy. Khương Vân Sênh và Cố Trầm nhìn nhau rồi cùng nhau đi lên tầng, hai người đi thẳng vào phòng ngủ của Bạc Hạc Hiên.
Cửa phòng không đóng, hai người vừa tới cửa thì thấy Khương Mạn đang vặn vẹo cổ, các khớp xương kêu răng rắc, Bạc ảnh đế nằm trên mặt đất, ánh mắt có chút trống rỗng. Tư thế đó... rõ ràng là đã bị quật ngã xuống...
Cố Trầm cắn môi, không cười. Khương Vân Sênh cau mày, gõ cửa rồi mới bước vào. Anh ta mở miệng hỏi Khương Mạn: