“Tôi gợi ý cho anh nhé,” Tôn Hiểu Hiệu nhẹ giọng nói: “Chả người con gái nào lại không thích anh hùng, đặc biệt là lúc cần được giúp đỡ, anh hùng cứu mỹ nhân.”
Ánh mắt Phong Lăng hơi sáng lên.
Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta một cái khóe miệng cong lên: “Quan hệ giữa tôi và Khương Mạn cũng tốt lắm, nguyên nhân bởi vì chúng tôi có cùng một kẻ thù.”
Lòng Phong Lăng giật thót một cái, giọng dò la: “Chả nhé là……Hoa Viện?”
Tôn Hiểu Hiểu ngước mắt lên nhìn: “Không sao! Lần trước Hoa Viện giúp Phong tổng còn hạ nhục Khương Mạn, cho nên quan hệ giữa anh và cô ấy……”
Phong Lăng vội vã: “Chỉ là quen biết thôi, nhà cô ta cũng được coi là công ty đầu quân cho giới giải trí, từng hợp tác làm ăn, không thân tới vậy, cô đừng nói linh tinh với Khương Mạn.”
“Hoá ra là vậy.” Tôn Hiểu Hiểu làm như vừa phát hiện một chuyện kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Tôi đã bảo mà, Phong tổng tuổi trẻ tài cao thiếu gì phụ nữ sao có thể cùng với Hoa Viện……”
Cô dừng lại một lúc cười cười không nói tiếp.
Phong Lăng lại có vẻ để ý hỏi: “Là cài gì?”
Tôn Hiểu Hiểu nhìn về phía máy quay mím môi: “Dù gì cô ta cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoa Thị, tôi không đấu lại được, thôi bỏ đi.”
Phong Lăng lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô, cũng coi như đã hiểu, anh ta cười nhạo: “Nói đi, tôi bao che cho cô, Hoa Viện không dám làm gì cô đâu.”
Nói đến đây trong lòng Phong Lăng cũng đang cười nhạo, con đàn bà Tôn Hiểu Hiểu này đến đây định mượn tay anh ta đối phó với Hoa Viện? tự cho mình là thông minh tưởng anh ta không biết?
Nhưng mà……Phong Lăng đã đoán được ra rồi.
Lúc trước Hoa Viện chèn ép Khương Mạn anh ta cũng biết, lại còn cố ý mặc kệ, đợi Khương Mạn bị dồn vào đường cùng mới xuất hiện trở thành cọng cỏ cứu nguy cho cô. Ai biết Khương Mạn tự mình bò được dậy thì thôi đi, lại còn bám được vào người Bạc Hạc Hiên.
Tôn Hiểu Hiểu mím môi, đè giọng xuống mức nhỏ nhất nói: “Vậy tôi không dám giấu Phong tổng, tôi lúc trước cũng bị Hoa Viện chèn ép, tôi và một nam minh tinh trẻ tuổi của công ty cô ta có qua lại với nhau, bị cô ta cướp mất bạn trai. Chuyện này thì cũng không sao, nhưng cô ta còn cướp vai nữ chính của tôi!”
Lúc này Tôn Hiểu Hiểu căm hận là sự thật, cô nghiến răng nói tiếp: “ Anh nói Hoa Viện thích bạn trai cũ của tôi cũng được, nhưng cô ta lại càng thích cướp đồ của người khác. Đặc biệt là bạn trai của người khác, mấy năm nay các nghệ sĩ nam của công ty cô ta, đều qua tay cô ta hết rồi…..”
“Vừa nhìn đã biết Phong tổng là người chung tình, cái loại chủ một vườn hoa như cô ta, có bông hoa nào mà cô ta chưa hái xuống.” Tôn Hiểu Hiểu lắc đầu.
Mặt Phong Lăng vô cùng khó coi. Con Hoa Viện đê tiện này dám làm loạn sau lưng anh? Còn chơi nhiều như vậy rồi?
“Nghe cô nói thì tôi hiểu rồi.” Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Hoa Viện đúng là không biết tốt xấu, bạn gái tôi mà cũng dám bắt nạt, tôi sẽ bắt cô ta trả giá!”
Tôn Hiểu Hiểu xiên một miếng thịt cho vào mồm, sau đó lặng lẽ để dao dĩa xuống. Cô không ngừng mỉm cười, từ trong túi lấy ra một vỉ thuốc thực phẩm chức năng giúp tiêu hoá bóc vài viên bỏ vào mồm, sau đó nhai nát mấy viên thuốc.
“Cô dùng thuốc gì đấy?” Phong Lăng nghi ngờ hỏi.
Tôn Hiểu Hiểu duy trì nụ cười mỉm: “Thuốc giảm béo, diễn viên phải giữ dáng.”