Ngay lập tức, trong đầu Khương Mạn hiện lên một loạt danh sách các luật và quy định. Tội cố ý gây thương tích sẽ bị kết án như thế nào? Đây chỉ bị rách da môi, chỉ là một chấn thương nhẹ thôi nhỉ? Không đến nỗi lập thành án hình sự, nhiều nhất cũng chỉ là vụ án dân sự, có lẽ đền tiền sẽ giải quyết được tranh chấp?
"Tôi có tội, tôi đền tiền, chỉ là tôi lỡ tay làm anh bị thương thôi!"
Khương Mạn giơ hai tay lên, tư thế như đầu hàng. Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn cô.
Khương Mạn thực sự thấy áy náy, với sự phấn khích này, cô quên mất rằng cơ thể Bạc thiên kim vô cùng quý giá, cô chỉ quan tâm đến việc "tránh tình trạng nguy hiểm khẩn cấp" mà quên thu tay lại...
Cô đầu hàng, định đứng dậy, người đàn ông duỗi cánh tay dài ra khóa chặt eo cô lại, trầm giọng nói: "Tôi đã cho em dậy chưa?"
Khương Mạn ngượng ngùng, cười một cách lịch sự: "Tư thế này... không được lịch sự cho lắm."
Cô giống như một con sâu mập mạp màu hồng ngồi trọn trên chân anh...
Bạc Hạc Hiên dùng đầu lưỡi che đi vết máu trên môi mình, khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười. Màu mắt anh rất đẹp, bao gồm cả sự sắc bén dưới đáy mắt, đẹp nhưng nguy hiểm.
Anh hỏi: "Vậy thì ở thác nước đêm đó, em lịch sự à?"
Khương Mạn: "..."
Cô nghi ngờ rằng mình đã vô tình mở ra một số thuộc tính tiềm ẩn nào đó của người đàn ông này, người đàn ông nhỏ mọn này...
Được rồi, không thể nói người khác nhỏ mọn được, đây là lần thứ hai cô dùng bạo lực rồi. Ôi, lần này còn chảy máu nữa.
"Tại sao anh còn nhắc lại chuyện cũ? Tôi cũng đã viết bản kiểm điểm rồi mà..."
Bạc Hạc Hiên hơi nhướng mày, ánh mắt như muốn nói: Em nói lại lần nữa xem?
"Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên buông tôi ra trước."
Khương Mạn nói: "Anh Bạc, tuy rằng tôi không coi anh là đàn ông, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cần coi tôi là phụ nữ."
Ánh mắt cô có chút lạnh nhạt:
"Sau này chúng ta cũng đừng quá thân mật, vòng sau anh cũng đừng chọn tôi. Không dứt khoát với hoa đã có chủ là vi phạm đạo đức!"